Hư hư lục

Tựa

Có bao giờ bạn thấy rằng dù chung sống với bao nhiêu người, ta vẫn cô đơn như ở một mình. Dù nói chuyện huyên thuyên suốt ngày mình vẫn như câm nín? Ngày trôi qua như mơ. Đêm đến tràn mộng mỵ.

Quyển vở này được soạn ra từ những cơn mơ bất kể đêm ngày, như thể là lời độc thoại của một kẻ chiêm bao tự nói với mình hơn là với độc giả

Thiền viện Viên Chiếu
Như Thủy

Hư hư lục - tên quyển sách nhỏ gồm nhiều truyện cổ Phật giáo, được viết qua lối hành văn giản dị, hồn nhiên và dí dõm của sư cô Như Thủy. Đọc Hư hư lục, thỉnh thoảng bắt gặp thấp thoáng ai như mình, trông rất đỗi quen! Dưới đây là vài trang sách My vừa đọc...

Cách làm một hạt ngọc trai

Em có biết người Nhật Bản họ làm một hạt ngọc trai như thế nào không?

Họ lấy một con dao nhỏ thật sắc, rạch bụng con trai ra, bỏ vào đấy một hạt cát và khâu lại. Xong, họ thả con trai ấy vào một cái hồ chứa đầy nước biển. Những con trai sau khi lãnh một hạt cát vào trong bụng như thế, có thể lâm vào hai trường hợp sau:

1. Những con trai yếu đuối sẽ chết vì vết thương làm độc
2. Những con còn lại, sau một thời gian đau đớn oằn oại vì vết thương, sẽ tiết ra một chất nhờn để bao bọc hạt cát đang nằm sâu trong da thịt.

Hạt ngọc trai được thành hình từ đó
.
Còn chúng ta, cuộc đời cũng đã mổ bụng ta và nhét vào đầy những niềm sầu, nỗi khổ.

Nếu chúng ta cứ than van hờn trách thì ta sẽ chết dần, chết mòn như những con trai yếu đuối nọ.
Ngược lại, nếu ngay trong nghịch cảnh oái oăm đó, mà chúng ta biết tiết ra một chất thức tỉnh thì một vị Phật được bắt đầu như thế đó em ạ!


Giải áo đứt

Xưa, một vị vua Trung Hoa mở đại tiệc thiết đãi trăm quan. Yến tiệc đang linh đình thì một cơn gió mạnh ập đến, tất cả đèn đuốc đều phụt tắt. Trong bóng tối một cung nữ đến tâu với nhà vua:

-Muôn tâu bệ hạ, thừa dịp tối lửa, tắt đèn một tên vô lại đã cợt nhã với thần thiếp. Thiếp đã bứt được giải áo của hắn. Xin bệ hạ cho truy tầm tội phạm ngay lập tức ạ!

Nghe xong, vua liền truyền lệnh:

-Hỡi bá quan! Để tỏ dạ trung thành và hết lòng vui say với trẫm đêm nay, các khanh hãy bứt hết giải áo đi!

Mọi người y lời. Tiệc tan, nàng cung nữ đến nũng nịu trách nhà vua đã không chịu bắt tội phạm mà còn tạo cơ hội cho hắn phi tang. Nhà vua mỉm cười đáp:

-Tửu sắc là những điều mà thường nhân khó ai tránh khỏi. Cho ta uống rưọu say chếch choáng, cận kề bên nữ sắc, gặp cơ hội thì chính ngay bản thân trẫm cũng khó mà tự chủ. Còn như biết được tội phạm mà không trừng trị thì phép nước hết nghiêm minh....Lòng trẫm chưa được vô tư như thánh nhân khi biết rõ người phạm lỗi, thì thà rằng chẳng biết còn hơn.

Về sau nhà vua lâm nạn mọi người đều bỏ chạy, duy chỉ có một viên quan trẻ liều mình cứu giá. Nhà vua thoát chết, hỏi tên họ ân nhân. Chàng trẻ tuổi cung kính thưa:

-Muôn tâu bệ hạ thần chính là người bị bứt giải áo năm xưa.

Hai vua tôi đều xúc động.

Em thân mến,


Vị vua này xử sự thật thông minh và tế nhị biết là bao. Đọc đến câu chuyện này tôi và em đều bồi hồi cảm động. Vậy mà trong chuyện tương giao hằng ngày, chúng ta lại cư xử hết sức thô tháo và khờ khạo. có lẽ vì thế mà chúng ta đã làm tổn thương cho chính mình và bạn bè không ít. "Nếu biết lỗi người mà lòng mình chưa thể vô tư như thánh nhân, thì thà rằng không biết còn hơn". Chúng ta có nên ghi đậm nét câu này vào lòng không đây?


À ra thế!

Sư một hôm có dịp đi ngang nhà người anh bèn ghé thăm. Người lớn đều đi vắng cả chỉ có thằng cháu mới lên 5 ở nhà. Sư đành đi ra đi vào, nhìn thơ thẩn và chờ đợi. Thằng cháu quan sát người khách quý hồi lâu, buột miệng nói:

-Có phải chú tính ăn vụng kẹo không? Ba má cháu đi vắng cả rồi, chú cứ lấy ăn cho đã thèm...Cháu không mách lại đâu!

Sư ???

Em thân mến,

Không riêng gì thằng cu này mà toàn thể loài người chúng ta, bất kể già trẻ, bé lớn, ai ai cũng thường hay nhìn người khác bằng cách "suy bụng ta ra bụng người"như vậy cả. Và có lẽ cũng vì thế mà đi đến bất cứ nơi đâu, trên bất kỳ ngã đường nào , chúng ta thường gặp cảnh tôn giả chúng sanh đấm ngực , bứt tóc than" trời ơi, sao mà khổ như ri? Sao chẳng ai chịu hiểu dùm tôi hết chơn hết chọi! v.v và v.v..."

Comments

Quỳnh My said…
Chào Thien An, (xin lỗi T.A, cô không biết bỏ dấu sao cho đúng)
T.A làm cô cảm động nhiều. Cô sẽ nhớ nghĩ tới T.A mà ráng viết đều hơn, dù thời giờ với cô luôn hạn hẹp. Con trai cô biết làm thơ khi còn nhỏ xíu.T.A từng "lang thang và đọc nhiều trên mạng" vậy thì cũng lớn lắm rồi! Thien An gọi cô bằng gì cũng không quan trọng bằng những gì T.A chia xẻ với cô từ blog QM, có phải không?
Thân mến
QM

Popular posts from this blog

Từng ngày qua đi...

Nỗi buồn vào Hạ

Giá của Tự Do