Tùy bút: Người xưa
Nàng thường bắt đầu một ngày mới bằng ly cà phê không đậm lắm, hơi nhiều cream, hơi ngọt ngào mà có lần ai đó đã trêu đùa: là chè cà phê có phải không? Đây chính là thời khắc đẹp nhất trong ngày dành riêng cho một mình nàng. Từ chỗ ngồi quen thuộc nhìn ra ngoài song cửa, bên cạnh những giòng chữ lặng lẽ hiện ra theo những ngón tay gõ nhẹ thật êm. Đây là lời chúc ngủ ngon cho buổi tối hôm qua. Đây câu hỏi hiền muội ra sao rồi mà buổi sớm mai không nghe thấy tiếng chim? Nàng như gặp và gửi chào từng người thân quen một nụ cười tươi. Mong ngày mới đến với mọi người cũng sẽ bắt đầu bằng một nụ cười thật ấm áp, nhẹ nhàng. Sáng nay, lẫn trong những lá thư "không có phong bì", nàng mừng rỡ nhận ra bóng người xưa. "Em ạ! Tìm lại được nhau mà ngỡ như có phép lạ. Cuối cùng rồi ta cũng gặp được em. Mấy mươi năm đời như sông chia từng nhánh, chảy miết thật xa qua ngàn dặm gập gềnh, rồi gặp lại nhau nơi biển mênh mông. Nhìn em bây giờ như quen và như lạ. Có chút gì làm ta thoáng băn ...