Posts

Showing posts from August, 2017

Sau cơn mưa

Image
Sau cơn mưa trời vẫn còn mưa. Cơn bão còn lưu luyến chưa đi khỏi. Chưa bao giờ thành phố này oằn mình đón nhận thiên tai dài ngày giống lần này. Đêm qua sau bữa cơm tối thì điện mất. Lần này không buồn gọi công ty điện để hỏi bao giờ thì có lại, bởi hiểu họ đang sửa chửa không ngừng sự hư hại nhiều nơi cùng lúc diễn ra. Những ngọn nến và cây đèn bão. Những giọt mưa tí tách bên ngoài làm nhẹ nỗi lo. Chỉ biết cầu nguyện cho trời đừng mưa lớn, là bình an vẫn còn ở nơi này. Cô em gái từ Austin lo lắng. Không có điện chị làm sao theo dõi diễn biến xãy ra ở chung quanh để kịp biết mà di tản. Dẫu sao thì vẫn còn có I-phone, và quận hạt không ngừng gởi message cho mình biết tin khẩn mà lo liệu. Hơn hết, còn có anh em bạn bè luôn hỏi thăm nhau để kịp giúp khi cần thiết. Nhà người dì ở vùng đất thấp, nước ngấp nghé lên thềm nhà và điện mất chiều qua. Dì yếu, mong manh lắm nên mấy đứa em quyết định phải rời nhà. Đặt dì lên chiếc cannoe xong mấy đứa đẩy ra khỏi vùng ng

Vẫn chưa qua cơn bão

Image
Nhà có tám anh em ở cùng một nơi bão đi qua. Hai anh và gia đình lớn của ngừoi dì sống cùng nơi ở hướng đông I-10 East. Anh lớn ở không xa bốn đứa em gái trên khu Southwest- Sugar Land. Còn một em trai ở Katy. Tin bão về, mỗi ngày gia đình gặp nhau ở group bằng tin nhắn, thêm sự tham gia của hai anh chị nữa khác tiểu bang. Rất may cô em út vừa mới qua cuộc giải phẫu và đang thời kỳ tịnh dưỡng. Nghĩ đến chuyện nửa đêm em ngất xĩu, phải gọi cấp cứu trong lúc bão về mà chợt rùng mình. Trong cảnh nước ngập, mưa gió đầy trời như hiện tại, dẫu muốn chăm sóc, các chi em cũng không biết phải làm sao. Đã sang ngày bão thứ ba. Nỗi lo mưa gió chưa ngừng làm nước dâng lên, trộn lẫn nỗi mừng vì tất cả ngừoi thân, bạn bè vẫn an lành. Khi mưa lớn kéo dài, nước từ mặt đường mấp mé chạm nơi ngạch cửa. Nỗi lo lớn nhất đi vào giấc ngủ chập chờn, bởi sợ khi tĩnh giấc thấy chung quanh toàn nước. Chỉ còn biết dặn dò nhau cầu nguyện ngày đêm, cho mình và cho tất cả mọi người được a

Ngày thật dài

Image
 Tiếng mưa đêm không làm cho giấc ngủ thêm ngon những khi nghe tin bão ghé qua thành phố. Đêm ngủ muộn dõi theo tin tức quanh cơn bão. Giấc ngủ chập chờn theo tiếng gió ngoài hiên cùng ầm thanh ào ạt của mưa rớt trên mái patio ngoài khung cửa. Tôi thức dậy pha cà phê sớm. Chưa tới 5 giờ sáng, vừa đợi cà phê vừa mở ti vi, rôi hai đứa che dù đi ra sân trước, xem mực nước có lên cao giống mọi khi. Mừng khi còn nhìn thấy mặt đường. Không có "dòng sông" chợt đến, chợt đi quanh khu xóm. Bên những đỗ nát, ngập chìm nơi bão rớt, quanh đây vẫn bình yên. Có lẽ nhờ những cơn mưa khi ào ạt, lúc nhẹ nhàng mà điện, nước cũng không bị mất. Ông làm vườn của tôi có sẵn lò gas, đèn pin cùng nến quanh năm. Bồn tắm chứa đầy nước, phòng hờ cho việc vệ sinh. Những bình nhựa đựng 5 galons nước cũng sẵn sàng trong bếp. Chuẩn bị như nhiều lần có bão về, nhưng chỉ có một hai lần cần đến. Dường như cách nay khoảng tám năm. Đêm nghe tiếng gió hú, rít gào tôi bỗng giật mình. Khu

Mùa hạ qua mau....

Image
Một hôm vội vã đi làm mang lộn đôi giày với hai chiếc khác nhau. Người anh cùng trường ở trời Tây có nhắc rằng, vì thiếu vắng chánh niệm cho nên như thế. Chợt nhận ra không biết bao lâu rồi tôi đã không còn, một mình ngồi lặng lẽ đi tìm về nguồn cội. Có lẽ từ khi tôi bỏ trường chay, xuống núi theo người giữa chập chùng nhân duyên của cỏi nhân sinh. Tôi vẫn vui khi mỗi ngày nhìn thấy, thấp thoáng người anh cuộc đời lắm nỗi trầm luân. Cũng may anh giờ đã bình yên, lặng lẽ bơi qua bể khổ dẫu vẫn nặng lòng với muôn vạn sinh linh còn đang thống khổ ở quê hương. Tôi còn thấy người em bạn đạo bên xứ Úc, lên núi, vào rừng ngồi với cỏ cây. Thấy bạn tôi nơi miền biển xanh cát trắng Florida, sống đời bình dị an hòa trong đạo từ bi. Cũng ở đây tôi gặp lại người sư tỷ, một thời lang thang tìm đạo, để rồi có duyên may gặp gỡ những người bạn, người Thầy chỉ lối, dẫn đường. Chị nói với tôi những gì từng học nơi bạn đạo, mãi còn đây chứ không có mất đi. Nó là tấm bản đồ chỉ lối

Chiều

Image
  Những ngày mưa không cần tưới nước mảnh vườn con, nhưng vẫn ra hỏi thăm cây trái, lá hoa mỗi sớm mai trước lúc ra xe. Hỏi thì hỏi, thăm thì thăm kể luôn bàn tay vạch lá tìm hoa trái. Vậy mà chỉ sau ba ngày, đám khổ hoa chơi trò đi trốn đi tìm, kéo ra trình diện một bầy. Thường mỗi khi nhìn thấy trái nào nở gai, đầy đặn thì hái. Chiều nay mưa không ghé qua nên hỏi thăm chúng kỹ hơn. Nhờ vậy mới biết nó chẳng "nhỏ con" như chủ nó, mà to lớn như ông làm vườn, nếu như để ch o nó trốn lâu hơn. Cả chục trái chui ra trình diện. Có trái chín đỏ rụng rơi trên đám cỏ. Ở bên này, gặp người dưng mỗi ngày thường xuyên hơn gặp người thân. Cho nên mê trồng trọt đôi khi cũng khổ. Rau trái nhiều không biết để đâu, vì đâu dễ gặp để vừa tặng vừa cho, vừa năn nỉ nhận dùm kẻo tội. Ông làm vườn không khoẻ mấy hôm nay. Buổi chiều không nhìn thấy bếp lửa đốt bằng củi khô, khói tỏa bay cao. Chiếc võng đong đưa thật khẽ, nhịp nhàng theo tiếng hát ngọt ngào của người ca