Mùa hạ qua mau....

Tôi vẫn vui khi mỗi ngày nhìn thấy, thấp thoáng người anh cuộc
đời lắm nỗi trầm luân. Cũng may anh giờ đã bình yên, lặng lẽ bơi qua bể
khổ dẫu vẫn nặng lòng với muôn vạn sinh linh còn đang thống khổ ở quê
hương. Tôi còn thấy người em bạn đạo bên xứ Úc, lên núi, vào rừng ngồi
với cỏ cây. Thấy bạn tôi nơi miền biển xanh cát trắng Florida, sống đời
bình dị an hòa trong đạo từ bi. Cũng ở đây tôi gặp lại người sư tỷ, một
thời lang thang tìm đạo, để rồi có duyên may gặp gỡ những người bạn,
người Thầy chỉ lối, dẫn đường. Chị nói với tôi những gì từng học nơi bạn
đạo, mãi còn đây chứ không có mất đi. Nó là tấm bản đồ chỉ lối chị đi,
vượt qua chướng ngại nhẹ nhàng hơn ngày trước. Như người biết đi xe đạp,
có gián đoạn lâu vẫn biết đi. Người biết bơi, dẫu chẳng thực hành
thường, khi xuống nước sẽ có lại những gì mình đã biết….
Hai chị
em chỉ gặp nhau một lần ở Cali cách nay đã nhiều năm, giờ trở nên gần
gủi không vì chị đã dọn về Texas. Gần vì cả hai từng đi chung một đoạn
đường trong quá khứ, lẫn đồng hành trong hiện tại này. Làm sao có thể an
nhiên thọ hưởng niềm vui, khi vẫn còn biết bao người lây lất, khổ đau
nới quê mẹ.
Người bên cạnh và người chị đó, cùng có chung niềm
yêu thương hoa lá, cỏ cây. Người làm vườn đâu khác người tu. Chánh niệm
luôn có mặt từ bàn tay chăm sóc, từ mắt nhìn quan sát những đổi thay rất
nhỏ. Thấy nắng cùng mưa, thấy ánh sáng và bóng tối, đất cùng trời nuôi
dưỡng muôn loài. Chúng lớn lên, đơm hoa kết trái, hay còi cọc úa tàn rồi
thành rác dùng bón phân cho cây khác xanh tươi. Khi vui tôi biết mình
vui. Lúc buồn thì nhận biết nó đến, đi cách ra sao. Những lúc làm vườn
hay ngắm nhìn cây trái, thân tâm chỉ là một mà thôi.
Cây hoa
phượng mợ cho từ tháng trước, cành lá mảnh mai giờ bén đất thêm cao.
Chưa thấy bông hoa phượng nào nở ở Houston. Mợ nói cây phượng ở sân nhà
mợ sắp sữa già, không ra hoa nỗi vì ngất ngư, rũ rượi trong từng mùa
lạnh. Trồng phượng nơi đây chỉ để ngắm lá, nhớ thương mùa hạ cũ vậy
thôi. Lá phượng đẹp, lá cây chùm ngây càng đẹp, khi mình không nhìn nó
như rau để nấu canh. Từ chiếc lá thấy lại thời đi học. Một thời ngây ngô
ngắt “lá thuộc bài” ép vào trang vỡ để tin là học bài mau thuộc.
Mùa hạ sắp tàn theo những cơn mưa chợt đến vội, đi nhanh để cho nơi này
ướt sũng, nơi kia còn khô ráo. Nhớ Sài gòn và từng cơn mưa bất chợt đổ
về. Bây giờ nơi đó có còn góc phố nào tĩnh lặng, để dừng chân đứng nép
bên hiên ngắm mưa bay? Chợt nhận ra vẫn còn nhớ, còn thương, còn nặng
lòng về chốn cũ thật nhiều. Nơi bóng tối vẫn còn đầy trong tiếng oán
than dài. Muốn nói với người anh làm sao em qua nỗi bờ kia, bởi vẫn còn
lẩn quẩn nơi dòng sông ngầu đục, có hằng triệu sinh linh ai oán, kêu
than.
“Mùa hạ qua mau. Đi nữa đi, trên con đường quê hương bùn
lầy…” Câu hát ngày xưa nghe từ khi mái tóc còn xanh. Giờ tóc bạc mái
đầu, không còn những người lính lội bùn lầy đi trong mùa chinh chiến.
Còn chăng, đám trẻ thơ tội tình lội qua suối qua sông, sinh mệnh mong
manh như sợi dây đu lơ lửng trên dòng thác lũ.
quỳnh my
Comments