nẻo về
- M ẹ ơi! Ông ngoại mất rồi. Người đi kế tiếp sẽ là bà ngoại con có phải không? - Chuyện tương lai sao biết được hở con.. Hân bùi ngùi cầm giải khăn tang, sau tang lễ con mở ra trao lại. Nghĩ tới người chị quanh năm đau yếu. Chị chấp nhận có thân, có khổ. Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày được sống bằng lòng kham nhẫn vô bờ. Nhẫn với chính mình, với người thân để nhận diện từng cơn đau tìm đến, lắng dịu hay trở nên dữ dội theo chu kỳ quen thuộc. Người chị thuở xưa đi đâu vẫn dắt theo đứa em gái nhỏ. Qua đoạn đời xa cách hơi lâu, gặp lại rồi xa tiếp tục. Chị ở nơi có những mùa đông bão tuyết. Hân ở chốn quanh năm nắng ấm. Một đôi lần nhận những dòng chữ bất ngờ. Những người ngỡ sẽ không bao giờ gặp, bỗng đâu gởi cho câu hỏi mà như có luôn câu trả lời trong đó. -Có phải là Hân, em chị Yến ngày xưa? Nhìn khuôn mặt, nụ cười thật giống dù ngày đó em còn bé xíu. Dễ nhận ra vì dường như có chị trong em. Thoáng ngạc nhiên cùng nỗi vui. Con bé ù lì xa cách mọi người, còn nhỏ đã hay buồn vơ vẩn, ...