Mẹ là mùa xuân
Ngôi nhà lúc dọn vào có nhiều người ghé đến. Những người đến viếng không bấm chuông. Họ tra chìa khóa rồi mở cửa nhẹ như sợ kinh động người bên trong. Không chọn lựa, họ an nhiên giữa đến và đi. Đầu ngày, cuối ngày, nắng hay mưa, ấm hay lạnh. Để nơi chốn này đầy dấu chân quen. Buổi sáng, khi những đứa trẻ vội lên xe bus đi học, người mẹ cũng vội lên xe lái đến sở làm. Sau đó không lâu, những người khách tuần tự đến. Có một người luôn đến chậm. Dường như để lấp cho đầy khoảng trống khi cánh cửa sau lưng khép lại. Từ khi đứa em nhỏ nhất dọn về mang theo mẹ, không hẹn mà bốn chị em bắt đầu một ngày mới của mình chung một chỗ. "Quán cà phê Mẹ" ngày nào toàn khách "nam nhi", giờ đổi lại khách đến uống cà phê mỗi sáng là bầy con gái. Đôi khi nhớ con trai, người mẹ ao ước được về ở, dẫu chỉ đôi ngày nơi mái nhà xưa. Những đứa con trai nghe nhiều hơn nói, đâu biết rằng mẹ ngóng trông hoài. Chợt nhận ra trong năm đứa rời xa, có một người ngày nào cũng gọi cho mẹ. Sáng nay, m