Ra đi mùa Thu
Không đợi hết mùa Thu như HH đã nói. Từng chuyến bay vội đi về , kết thúc vài tuần thu xếp vội. Vậy là bạn tôi thật sự đi xa. Một ngày trời chớm lạnh, đủ lạnh để tôi khoát chiếc áo len sợi mỏng đầu mùa. Tôi lơ đãng quanh giọt mưa. Mưa Thu rớt đều, ướt khoảng hành lang ngoài hiên. Chợt biết hôm nay là ngày HH giã từ thành phố. HH ơi! HH đang ở đâu, HH đã khởi hành chưa? Nụ cừời ấm và câu chào quen thuộc, tắt ngang không hiểu vì sao. Mưa buổi sáng qua nhanh chào nắng giữa trưa đến vội. Tôi nghe lại câu chào và tiếng cười ấm áp, hiền hoà. Mình còn sống sót! Đã lên đường từ sáng nay rồi. Lúc nãy mưa nhòa đoạn đường đèo. Chưa kịp nói điện thoại đã bị mất sóng. Bây giờ mình đang đi ngang qua thành phố, có những quán ăn Việt. Vừa lúc đói bụng lại cần nghỉ ngơi một chút, trước khi tiếp tục để kịp đến nơi không trễ lắm, đêm nay. Tôi nhắc HH lái xe cẩn thận với đường dài, thêm lời chúc may mắn bình an trong những tháng ngày sẽ mở ra phía trước. Tôi không hỏi, cũng không nghe HH nói, vui hay buồn