Từng ngày qua đi...
Không biết bao lâu rồi, thú vui ra vườn
ngắm nhìn từng chiếc lá, nụ hoa đã bị bỏ quên. Chỗ ngồi trước hiên bên
cụm hoa vàng; trên chiếc ghế sau vườn cạnh bụi hoa màu tím và cả chỗ nằm
nghe chim hót, ngắm chiều tà không còn nữa.
Dường như tất cả bắt
đầu thay đổi, từ khi cá chết, dân miền Trung thêm khốn khó, lầm than.
Từ khi lo lắng bồn chồn theo những bước chân rầm rập xuống đường. Từ khi
nhìn cảnh máu đổ, người đánh đập người tàn bạo hơn bao giờ, chỉ vì câu
hỏi hết sức bình thường: Vì sao cá chế?. Từ khi nghe tin những người
con gái Việt Nam ở bên này đã lên đường, trở về đất mẹ mồi đốm lửa cho
ánh sáng tự do bùng cháy. Rồi các em mất tích...Nancy Nguyễn bị bắt từ
Saigon đã trở về. Còn Mã Tiểu Linh vẫn chưa có tin em.
Niềm vui vừa nhen nhúm đã lụi tàn. Hàng vạn bước chân xuống đường ở
Saigon, Hà nội, miền trung, có lẽ nào như đứa bé mới tập đi. Loạng
choạng ngã xuống rồi không đứng dậy. Chút ánh sáng dân chủ vừa le lói,
chợt tắt theo những bàn chân lui vào bóng tối ẩn mình. Những người cất
cao tiếng nói tự do không sợ bắt bớ tù đày, chỉ sợ cô đơn vì thiếu đồng
hành bên cạnh. Trãi lòng theo những đứa con yêu của mẹ Việt Nam, đã từ
bỏ hạnh phúc đời thường để đổi lấy sự tra tấn, nhục hình từ thể xác đến
tinh thần, chỉ vì quá yêu thương dân tộc, quê hương. Có những giọt nước
mắt âm thầm chảy xuống trong khi làm việc. Cảm nghe ướt gối, mặn môi
những đêm khuya, khi nghĩ tới Trần Huỳnh Duy Thức. Có cách gì để giữ lại
anh- vị bồ tát giữa đời vì tình yêu thương nhân loại sẵn sàng cho đi
cuộc sống.
Ngày tháng êm đềm ở nơi này đã hết êm đềm, dẫu lòng
thêm ấm khi âm thầm nhận vào đời sống nhiều khuôn mặt mới. Những người
anh, người chị, người em ở bên này mà lòng gởi tận bên nhà. Những đứa em
có trái tim nồng ấm, thiết tha quên tuổi thanh xuân dẫm lên gai góc mà
đi. Những người mẹ trẻ, cách này hay cách khác không ngừng làm đẹp cuộc
đời. Bằng tiếng nói cất cao không sợ hãi đòn thù. Bằng đôi vai ghé
xuống, sớt chia cơm áo cho những cảnh đời bất hạnh dẫy đầy quanh cuộc
sống....
Nguyễn Ngọc Như Huỳnh, Phạm Thanh Nghiên, Lâm Ngân Mai,
Hoàng Mỹ Uyên, Hồng Thái Hoàng....Những cái tên đã trở nên gần gủi mỗi
ngày quanh cuộc sống bây giờ. Các em là ngọn đuốc, những ngọn đuốc riêng
lẻ, lạc loài giữa biển người cùng cảnh ngộ nhưng không cùng tri thức.
Nguyện cầu cho Mẹ Việt Nam có đàn con biết thương yêu dân tộc, quê
hương. Cùng chung vai góp sức xây dựng ngôi nhà của tiền nhân để lại
trước khi quá muộn.
Comments