Ngày ba mươi tết. Nỗi bơ vơ ngỡ đã ngủ yên bỗng cựa mình thức dậy gọi thầm. Chợt nhận ra dẫu tóc bạc nhiều vẫn khao khát niềm vui xum họp, có cha mẹ, anh em, con cháu vây quanh ngày tế t . Nhẫm tính, đàn con mồ côi cha đã 15 năm. Thêm mồ côi mẹ 7 năm rồi mà sao vẫn chưa quen. Cuộn phim quá khứ cứ quay đi, quay lại khi gần tết. Tuổi thơ trôi qua trong từng mùa tết hoang mang. Niềm vui không trọn khi nghe tiếng đạn pháo rớt đâu đó quanh quận lỵ. Bên kia với bên này. Hai bờ đại dương chung dòng nước hòa nhau. Đứa trẻ đang bước vào mùa thu cuộc đời, bây giờ vẫn còn bị ám ảnh nên sợ nghe tiếng pháo. Những tàng cây xum xuê bóng mát không còn. Những phận đời nép bóng vẫn còn góp mặt, giữ cho hơi ấm tình thân tiếp nối. Thay chỗ của người mẹ từ khi sức mỏi, yếu dần. Đôi bàn tay không còn bận rộn đến quên ăn, quên cả nghỉ ngơi để chuẩn bị cho những ngày đầu năm mới. Hai đứa con gái không dưng mà trở thành truyền thừa của mẹ. Vẫn đi làm không nghỉ ngày nào. Vẫn bà...