Buồn
Cũng con đường trải đá nhỏ li ti. Cũng mặt hồ in bóng hàng cây và xa tận phía chân mây mặt trời đang chìm xuống...Mới ngày nào lẩn trong tiếng gió thổi qua vai, tiếng lạo xạo từ những viên đá nhỏ dưới bàn chân bước vội là âm thanh tiếng nói cười rộn rã trộn vào nhau. Đã qua rồi những ngày vui thuở ấy. Chiều nay nỗi buồn trải dài theo từng bước chân chẳng còn nhanh như dạo có em, dẫu có hai ngườinhư chiếc bóng không rời. Lặng lẽ và im vắng quá. Mùa hè vẫn còn mà sao vắng tiếng nô đùa của lũ trẻ trên sân cát. Chợt nhớ tiếng cười của em giòn giã quanh đây những buổi chiều xưa Em từ New York dọn về, trở thành cô láng giềng gần. Mỗi đứa đều có một người mẹ già và một gia đình thiếu vắng niềm vui. Bước ngoặc cuộc đời làm hai đứa chông chênh. Đôi bờ vai nhỏ chất đầy những nỗi buồn phiền đã đẩy mình gần nhau hơn khi lấy khổ làm vui. Không biết có bao nhiêu buổi chiều hẹn nhau ở công viên. Hai bà mẹ ở hai căn nhà cùng ngồi ngóng hai đứa con gái ra công viên đi bộ. Mình đã...