Posts

Showing posts from May, 2005

Bước vào cửa đạo

Ngày thứ bảy trong tuần luôn là ngày bận rộn riêng My. Buổi sáng My thức dậy khi đồng hồ gọi. Buổi chiều My dành thời giờ vui với cỏ hoa trước nhà và sau vườn. Dường như duy nhất chiều thứ bảy, My mới thật sự hòa mình vào cùng thiên nhiên. Những ngày khác vội vã. Nhiều khi không ơ hờ, nhưng có vẻ như không được thêm vài phút để ngắm chùm hoa vừa hé trên cành. Đêm thứ bảy của My không dài nhưng My cặm cụi lau dọn cho xong để có một ngày chủ nhật rảnh rang. Đêm bao giờ cũng lặng lẽ và sâu. My đưa mình vào giấc ngủ đôi khi bằng giọng hát quen thuộc, đôi khi bằng lời thơ thanh thoát nhẹ ngâm trong khoảnh không gian riêng My. "Anh ôm giấc mộng đi hoang Biết đâu mà kiếm trăng ngàn cho em" Hai câu thơ của thầy Tuệ Sĩ, mở đầu cho CD thơ "Giấc Mơ Trường Sơn" mà thầy Nguyên Tạng bên Tu viện Quảng Đức gởi tặng cho My. My mỉm cười khi nghe lời dẫn đọc. “ Em trong thơ không phải là em gái. Và tình trong thơ không phải tình yêu. Là em trai đó các cô ơi !” Thầy Tuệ Sĩ trả lời như

Làm sao gặp Phật?

Viết trong mùa Phật Đản Hằng năm, cứ đến rằm tháng Tư âm lịch tất cả các chùa, thiền viện khắp nơi đều chọn ngày chủ nhật, trong tuần lễ trước hoặc sau ngày này để tổ chức lễ mừng ngày Đức Phật đản sanh, thường được gọi ngắn lại thành Phật Đản. Xin mời tất cả các bạn cùng đọc bài viết của thầy Thích Chân Tuệ trong mùa Phật Đản năm nay. Đây là một trong nhiều bài viết trích từ quyển Cư Trần Lạc Đạo mà Thầy Chân Tuệ viết trong thời gian còn là cư sĩ. Thầy Thích Chân Tuệ nguyên là giáo sư Đại Học Kiến Trúc Saigon. Thầy vượt biển, định cư tại Canada năm 1981. Tốt nghiệp ngành kiến trúc và làm việc tại thành phố Toronto, Canada. Mùa Phật Đản năm 2002 Thầy đã làm lễ thế phát xuất gia với Hoà Thượng Thích Tâm Châu. Mong rằng sau khi đọc, bạn cũng như My, tìm thấy nhiều an lạc, nhẹ nhàng khi khám phá ra mình đôi khi đã gặp Phật, nhưng mà không hề biết! QM ************************************************************* Làm sao gặp Phật? Qua hình tướng tìm Phật Qua âm thanh tìm Phật Làm vậy là sa

Góc phố ngày xưa

Buổi chiều... Nàng bước ra chỗ đậu xe mang tia nắng mong manh trên vai. Những sợi tóc bay trong làn gió dịu dàng. Cầu mong tai nạn đừng xẩy ra trên xa lộ. Nàng đang nghĩ đến những đứa con chưa lớn lắm nhưng cũng không còn bé lắm. Những đứa con chờ mẹ về lo bữa ăn chiều, dù mọi thứ đã sẵn sàng trong buổi sáng. Trong thâm tâm nàng cũng mong, như lời chúc trong chương trình của đài phát thanh: mọi người đều an lành đến nhà hưởng cuối ngày êm đềm bên mái ấm. Bỗng dưng, chân nàng khựng lại khi nghe chuỗi cười giòn sau lưng. Những âm thanh gần gũi thân thương. Tiếng lao xao quen thuộc quá!. Đúng là ngôn ngữ thân yêu xứ mẹ. Nhưng sao lại ở đây?. Con phố nhỏ chỉ toàn người bản xứ mà nàng tiếp xúc mỗi ngày từ khi đến làm ở nơi này. Nàng bước chậm và như ngừng hẳn, ngoảnh nhìn nơi phát ra tiếng xôn xao. Nàng bắt gặp nhiều khuôn mặt trẻ, đang chụm vào nhau vui vẻ. Nàng ngẩn ngơ tự hỏi, bao lâu nay mình ở nơi đâu? Trước mắt nàng là quán cà phê một nửa lộ thiên có dãy bàn nhỏ xếp dài. Quán cà phê g

Mẹ

My thường như quên mất tuổi, chỉ vì ngày nào My cũng được làm đứa con gái được mẹ ân cần nhắc nhỡ đủ điều. Mẹ My có 11 đứa con. Anh trai đầu mất sớm nên còn lại thật đều 5 gái, 5 trai. Chị lớn My bỏ đi lấy chồng thật sớm như là đi chạy giặc, để rời bỏ mái gia đình có đàn em nhỏ thật đông và người cha vô cùng nghiêm khắc. My chưa kịp lớn đã lãnh đủ gia tài chị ra đi bỏ lại cho My. Ngỡ là chiụ không thấu nổi cực nhọc và luật lệ quá đổi khắc khe, trái lại My là đứa ở lì với ba mẹ lâu hơn ai hết, sau luôn mấy đứa em ở phía sau My. Có lẽ nhờ vậy mà My gần gủi mẹ hơn bất cứ chị em nào, cho dù My giờ cũng đã trở thành người mẹ của hai đứa con trai. My nhớ khi cả nhà vừa tới Mỹ không lâu. My rã đàn theo chị đi về miền Bắc. Khi My tới miền tỉnh nhỏ này, gom góp lại có chừng mười gia đình VN và đều là bạn bè thân của chị My, mọi người kéo đến welcome My rồi thắc mắc, hỏi em về làm chi cái xứ hẩm hiu này. Các chị báo tin buồn cho em biết là ở đây không có một người đàn ông VN độc thân nào hết đó

Những tháng Tư buồn

Chiều nay trời bỗng dưng ũ rũ. Những vạt nắng cuối ngày tàn úa, mong manh che khuất trong mây. My lẫn chìm trong giòng xe cộ ngập đầy, nối đuôi nhau hàng hàng lớp lớp đang chậm trườn mình trên xa lộ. Dõi mắt nhìn ra phía trước, xa hun hút cuối con dốc dài trước những giòng xe là mây xám giăng đầy. Xứ mặt trời bên kia mùa hạ của My, cả tuần nay mặt trời như lánh mặt. Chắc muốn chia cùng My, cùng những người lưu lạc tha phương, nổi ngậm ngùi tiếc nhớ âm thầm, và nổi đau chung của những người ra đi mang theo một quê hương. My đưa tay vặn radio, thói quen bỗng có trong những buổi chiều về trên xa lộ đông người. My buồn đến thẩn thờ khi nghe giọng hát Khánh Hà thổn thức ngân dài "Saigon ơi, tôi đã mất người trong cuộc đời. Saigon ơi, thôi đã hết thời gian tuyệt vời..." . Ngày đó làm người ra đi trong những đợt bảo lãnh đầu tiên, dù không âm thầm, sợ hãi như khi ra biển nhưng My không nghĩ mình còn có đường về. My biết My sẽ khóc, dù người My thương không còn ở lại để tiển đưa. Làm