Posts

Showing posts from 2007

đêm thu

Image
Khi tiếng hát vút cao ấm áp, nồng nàn của Tuấn Ngọc cất lên, không gian lắng đọng và thời gian như ngừng lại. Tiếng lao xao, rì rào trong căn phòng với gần 600 người hiện diện chợt ngừng. Tất cả mọi người dường như muốn dành phút giây đang hiện hữu để thưởng thức trọn vẹn bài hát Tống Biệt Hành của Hoàng Quốc Bảo phổ từ thơ Tuệ Sỹ. Một bước đường thôi nhưng núi cao Trời ơi mây trắng đọng phương nào Đò ngang neo bến đầy sương sớm Cạn hết ân tình, nước lạnh sao? Một bước đường xa, xa biển khơi Mấy trùng sương mỏng nhuộm tơ trời Thuyền chưa ra bến bình minh đỏ Nhưng mấy nghìn năm tống biệt rồi Cho hết đêm hè trông bóng ma Tàn thu khói mộng trắng ngân hà Trời không ngưng gió chờ sương đọng Nhưng mấy nghìn sau ố nhạt nhòa Cho hết mùa thu biệt lữ hành Rừng thu mưa máu dạt lều tranh Ta so phấn nhụy trên màu úa Trên phím dương cầm, hay máu xanh Bên ngoài, những vạt nắng mong manh của một chiều thu chưa thấy lá vàng rơi, đã tan loãng, nhạt nhòa trong bóng tối phũ đầy. Anh hỏi em làm gì? Những b

nụ cười hoàng hôn

Image
Nắng hoàng hôn nắng soi lời dặn khẽ từ chốn về thêm đẹp bước chốn qua bao la gởi tình yêu dâng lòng Mẹ lá rụng vào nguồn cội vẫn không xa (Lãng Du) Cuối cùng tôi cũng về VN. Không phải về cùng mẹ và những đứa em như từng lần toan tính. Thôi thì một mình đi từ nam ra bắc, đi để nối vòng quê mẹ với quê cha, vào tương lai lần nữa. Vé máy bay đã đặt, đã mua xong. Tưởng xong việc, nào ngờ khi đến lấy vé mới hay tên tôi bị sót. Cô bé xinh trẻ sau cú điện thoại tươi thêm một chút khi trút được gánh nặng, nhỏ nhẹ phân trần: - Con gởi cho họ đầy đủ tên gia đình 4 người, tên cô ở cuối, lại mang họ khác. Vào lúc đang kẹt chỗ, lại thêm người làm mới, nghĩ cô là khách hàng riêng ... Họ đang sửa lại. Con sẽ tin cho cô hay khi có kết quả xong. Tôi không biết gì hơn là chờ vì đã thanh toán xong bốn vé khứ hồi từ hai tuần trước. Chợt nghĩ tới chuyến bay sau trước, nghĩ tới chỗ ngồi còn lại riêng lẻ mà bâng khuâng. Cả tuần lễ Mẹ băn khoăn lo sợ

nhà xưa

Image
Qua khoảng thời gian dài suy nghĩ đắn đo, Mẹ quyết định rời chốn cũ theo về cùng em gái. Có lẽ tình thương dành cho người còn lại, vẫn nặng hơn người miên viễn cách xa. Mẹ vốn yếu mà không đuối, vì có niềm vui khi sống một mình, không bám víu, trông chờ từ con cháu. Nhưng ngoài những ngày an vui, bình lặng, còn có nhiều ngày thân chẳng chiều tâm. Những đứa con trai dù thương mẹ thật nhiều, vẫn bối rối, vụng về trong chăm sóc. Mẹ về với"Nga Mi", bỏ lại đám "Võ Đang". Bỏ căn nhà nhỏ nơi cất giữ nhiều kỹ niệm của hơn 20 năm chọn xứ người làm chốn gởi nhờ. Nhà của mẹ là nơi trở lại của những con chim chắp cánh bay xa, trên hành trình đi tìm hạnh phúc. Còn có mẹ là còn vòng tay mở rộng, đón nhận cánh chim lẻ bạn quay về băng bó cho lành những vết thương lòng. Thương con, nuôi con đến lúc thành nhân vẫn chưa xong. Mẹ tiếp tục mớm mồi cho đàn chim nhỏ bơ vơ, trong cảnh chia đôi của mẹ cha. Những bữa ăn tươm tất lo cho cháu. Những sáng, những chiều nguyện cầu cho con được a

Tháng Tư này

Mẹ yêu của con, Con ước gì mẹ về vào cuối tháng Tư này. Ngày cuối tháng Tư con mở mắt chào đời, để rồi nghe kể lại trong tiếng khóc con có tiếng khóc đau thương của người mẹ trẻ hòa theo. Vòng tay ấm, tình thương của người mẹ ấy ngỡ sẽ bù đắp cho con thật nhiều bởi lúc sinh ra không có mặt cha. Người cha một ngày rã ngũ, tan hàng vội vã bước lên chuyến tàu sau cuối trong đoàn người di tản. Con lớn từng ngày, ngơ ngác hỏi bà nội vì sao con không có mẹ cha? Có phải con là đứa nhỏ mồ côi được ông bà thương xót dưỡng nuôi? Bà nội ôm con vào lòng, trả lời trong màn nước mắt nhạt nhòa. không! Con không phải là trẻ mồ côi. Con có đủ mẹ cha, và một người anh nữa đang ở bên kia bờ đại dương xa thẳm. Nơi đó, không thấy bóng dáng của nỗi nhọc nhằn, đau thương, khốn khổ giống quê mình. Càng lớn, nỗi buồn âm thầm trong con càng ngấm sâu nhiều. Mẹ nơi đâu và cha ở nơi đâu? Con cảm nghe bơ vơ, sợ hãi mỗi khi điền vào tờ lý lịch: Cha là sĩ quan chế độ cũ, mẹ vượt biển ra đi. Mẹ ơi! "Bà mẹ Gio Lin

Rừng xưa đã khép

Image
Máy bay rời phi đạo mùng 5 tháng giêng lúc 11 giờ. Hãng hàng không Southwest Airline không yêu cầu hành khách ngồi theo số ghế in sẵn trong vé nên hai mẹ con được tùy nghi chọn chỗ sau người vào trước. Mẹ biết ý, nhường cho tôi vào trong, nơi có vuông cửa nhỏ để mặc tình tôi lang thang với gió cùng mây. Mẹ bây giờ cao tuổi. Phần tôi, được bác sĩ cẩn thận căn dặn không được mang xách gì quá 3 pounds. Cho nên, mấy bộ đồ ấm nặng dầy cùng quà tết muộn và những thứ lỉnh kỉnh khác được người nhà tay xách tay mang đem gởi bên hành lý. Không còn gì ngoài tay trong tay, hai mẹ con cảm thấy nhẹ thênh thang dù chưa bay bỗng lên cao. Đưa mắt nhìn quanh, mẹ buông tiếng thở dài. -Hành khách lưa thưa, còn nhiều chỗ trống thấy sao mà tội! Mẹ vẫn luôn thế. Thường lặng yên mà để ý sẻ chia mọi điều mọi thứ quanh mình. Vừa thắt dây nịt an toàn tôi vừa nói với mẹ: -Đời sống càng ngày càng trở nên chật vật, khó khăn hơn vì ảnh hưởng chung. Tôi nhìn qua ô cửa nhỏ. Bầu trời bên ngoài ấm và trong. Những chùm m

Cho đêm trừ tịch

K hi những ngày nắng ấm bỏ đi, từng cơn mưa đâu đó đợi chờ tiếp nối tìm về. Mùa đông chừng như rét mướt lê thê hơn những năm qua. Ở một ngã tư đèn đỏ chợt dừng, thấy thương quá đàn chim ríu rít, gọi nhau trên những nhánh cây và hàng dây cáp ướt mưa. Lạ kỳ, chỉ riêng ở góc đường này, có đàn chim nhiều vô kể không biết từ đâu về tụ lại, suốt mùa đông chẳng kể chi mưa nắng, ngày đêm. Có lẽ nơi đây vào ngày lạnh nhất, vẫn ấm hơn nhiều so với nơi chốn của chim mỗi độ đông sang. Biết thế, nhưng trên quãng đường khuya lạnh lẽo trong mưa của đêm gần về sáng, lòng không dưng chùng xuống. Con đường dẫn vào bệnh viện không làm băn khoăn, e ngại khi lắng lòng nhìn thấu đất trời. Những ngày ấm, lạnh, nắng, mưa. Những nụ cười ấm áp, lung linh như nắng. Những giọt nước mắt âm thầm rớt xuống nhẹ nhàng như cơn mưa kéo qua trời làm trắng xóa một màu. Những may mắn cùng bất hạnh, hạnh phúc và khổ đau chợt trở nên bé nhỏ, mong manh. Bởi tất cả rồi cùng ở lại, trở thành quá khứ theo từng phút giây hiện hữ