Posts

Showing posts from January, 2006

Hương xuân

Image
29 tết... Đi làm muộn, vừa đủ thời gian để viếng một nơi. Gọi hỏi đứa em, có muốn đi thăm Ba với chị không? Em đã ra thăm sáng hôm qua. Hai mẹ con em nhổ hết cỏ dại và mua thêm hoa cho ngày tết. Buổi sáng ở nghĩa trang không một bóng người, như vẫn thoáng gặp trong những lần thăm viếng. Nắng chưa lên. Sương đêm còn đọng lại trên những ngọn cỏ úa vàng. Một thoáng ngạc nhiên trong ngày lặng gió. Những cây nhang được đốt cháy dễ dàng và hai bàn tay không run rẩy vì gió ở nghĩa trang dường như bao giờ cũng lạnh hơn. Những ngôi mộ đó đây nhìn tươm tất hơn thường lệ. Có lẽ My là người đến muộn trong những ngày năm cũ sắp tàn. Bầy chim ríu rít chuyền cành, hòa với âm thanh trong trẻo, nhẹ nhàng phát ra từ chiếc phong linh được ai đó treo trên cây sồi có nhiều tàng lá thấp. Năm nay mùa đông ở đây không đến nổi tiêu điều. Những nụ hồng và tỉ muội nở đều nơi vuông đất nhỏ. Bên cạnh những cành hoa ngày tết có vài lư hương còn nghi ngút khói bay. Người ở lại dường như muốn gởi chút hương xuân cho

Vầng trăng Mẹ

N gày mai mẹ về VN ăn Tết. Ăn cái tết quê hương sau hơn 23 năm hưởng tết xứ người. Đây cũng lần mẹ đi không có My tiễn. Đứa em nói thích đón hơn đưa vì đón mang niềm vui. Có lẽ vì vậy mà em thường lánh mặt lúc đưa. Phần My, My không nghĩ chia ly hay xum họp mang niềm vui. Được hay mất chẳng qua chỉ hai mặt dính liền nhau. Chấp nhận giúp mình biết quý khoảnh khắc hiện tại cho bớt đi phần nào tiếc nuối sau này. Dù vậy, không tiễn được Mẹ cũng làm My thẫn thờ bên công việc ngày càng nhàm thêm quanh bận rộn tăng cao. Mùa hè tám năm trước mẹ cũng có dịp về VN. Chuyến đi này không ngờ cũng là chuyến trở về lần sau cuối, của ba My. Với sức khỏe của ba càng sa sút, anh em My khuyên ba đừng đi. Chỉ mẹ với gia đình đứa em gái đi thôi. Nhưng như điều ngẫu nhiên, vé máy bay mua từ nhiều tháng trước qua giờ cuối có thêm chiếc vé dành cho ba, như điềm ước nguyện. Người em rễ nói, đừng lo, sẽ luôn có tụi em ở bên. Rủi như đến lúc ba phải ra đi, dù ở đây hay ở bên nhà, cũng là điều không tránh được. T

Tìm đâu

" tìm nhau tìm cuối đường bay mù sương trắng nõn tháng ngày phù vân phố xưa giữ cái tần ngần cơn mưa phùn đến lúc gần lúc xa (*)" Đ ọc lá thư không phong bì đến đúng ngày cuối của năm. Lại băn khoăn qua câu " Có thể tìm cho Hân bạn ngày xưa? Đây là ảnh Hân có được... ". Cho mũi tên chạy nhanh xuống dưới, chẳng rõ vì sao cô bạn phố xa lại chọn riêng mình để hỏi tìm một kẻ lạc, thất lạc lâu, quá lâu rồi. Tấm ảnh đen trắng nhiều nét mờ chụp lại từ quyển lưu bút nào đó. Mái tóc ngắn khuôn mặt tròn không nét ngây thơ. Phải rồi, đôi mắt. Giật mình giữa thoáng lạ thoáng quen. Chợt bàng hoàng. Cô bé đang trở thành thiếu nữ sao vướng buồn dầy. Không tìm ra chút gì ở lại cùng người tuổi vào thu, có nhiều sợi tóc ánh lên màu thời gian với thiếu vắng nụ cười theo bốn mùa. Mình xưa và bây giờ là một hay hai? Không là một, cũng chẳng phải hai. Con sông cũ vẫn còn, nào ai biết nước trên giòng ngày đó về đâu. Tìm mãi mà chưa gặp thì sao Hân tìm cho ra? Thôi biên trả lời Hân. Tưởng