Posts

Showing posts from October, 2005

Ngày cuối tháng Mười

"Tháng Mười chưa cười đã tối". Tháng Mười bóng tối kéo về nhanh hơn, khi đồng hồ được vặn lui lại một giờ. Dù sao, sáng nay My có quyền lười biếng, không dậy vội vàng khi bóng tối còn vây quanh. Thôi thì hãy vui với buổi sáng chẳng tất bật chạy theo kim giờ trên chiếc đồng hồ, để không nghĩ tới những chiều vội tối, như đi sáng- về đêm trong chừng đó giờ, làm việc. Tháng Mười, sau cơn bão đi qua để lại riêng My những cơn gió đời thổi mạnh. Việc làm an nhàn bên cạnh toàn người dễ mến, dễ thương đã trở thành quá khứ. My chật vật với những ngày nắng mưa nhòa lang thang dong ruỗi. Để rồi nhìn ngày của tháng Mười ngắn, ngắn hơn, bên giờ làm mới của My dài hơn. "đừng để Blog héo khô, tàn tạ,cho đến khi em tưới tẩm, nâng niu chãm sóc lại thì cũng muộn màng rồi. Làm sao vực dậy, ban sự sống cho thân cây đã mục rã tự bên trong..". Biết thế, vẫn đành như thế. My không khô héo, lụi tàn là may! Mỗi buổi sáng không còn nhàn nhã, pha ly cà phê nóng đầu ngày, ngồi, viết, đọc thảnh

Tìm nhau

Đêm khó ngủ, có lẽ vì My ăn tối muộn. My chợt nghĩ về Tường Vi. Quá nửa đêm ở bên này mà ở nơi kia, chỗ Vi ở, là chiều dần đến. Cách nhau 15 múi giờ vẫn là khoảnh nhớ của không gian đùa dai. My không giật mình khi thỉnh thoảng nhận phone của nửa đêm về sáng từ Vi. Đang buổi chiều bên kia, vậy mà Vi thảng thốt. Trời ơi, My làm Vi mừng đứng tim luôn, vì đang lo, lo không biết My về đâu trong cơn bão. Vi vừa định gọi thì bất ngờ nghe tiếng của My, hỏi làm sao không khỏi rộn vui. Xa nhau hơn 23 năm. Hai trẻ xưa giờ là hai bà mẹ, với nhiều trăn trở về con. Ngày thơ, tình thơ đã thành chuyện cổ tích, phủ nhiều lớp bụi mờ. Chỉ hai đứa hiểu, người cùng đi bên cạnh cuộc đời dường như không đủ thời giờ, hay dường như không sót lại những cố gắng; để hiểu. Qua câu tình cờ gợi lại, chợt nhận ra nỗi trùng hợp, bởi cả hai cùng vướng vào oan khiên, khó giải thích được bằng lời. "Đời con gái, cũng cần dĩ vãng, mà tôi em chỉ còn ..." Vi ơi, dĩ vãng của riêng hai đứa mình là trời xanh, mây trắn

Tình thương

Mở đầu Tôi bắt đầu đến với Ðạo Phật vào lúc 15 tuổi, nhân dịp lên chùa làm lễ cầu siêu cho ông nội tôi. Rồi từ đó tôi mua sách Phật đọc thường xuyên và thấy thấm thía làm sao. Năm 23 tuổi vào chùa đi tu, tôi tự nhủ thầm phải làm sao giác ngộ giải thoát ngay trong đời này, cố gắng noi theo gương của chư Tổ thuở xưa. Ôi, sơ tâm vào Ðạo bao giờ cũng ngây thơ và dễ thương. Nhờ đó nên tôi đã hăng say phục vụ chúng sinh (vì phục vụ chúng sinh là cúng dường mười phương chư Phật), hăng say học Ðạo, tranh đua cùng với huynh đệ. Sau một thời gian học những nghi thức cúng kiến, ứng phú căn bản của một Thầy tu cùng những giáo lý phổ thông để có thể hướng dẫn cho Phật tử hàng tuần, tôi vẫn cảm thấy mình còn thiếu nhiều hiểu biết, nên tôi đã lên đảnh lễ Thầy Tổ xin phép rời chùa, rời đại chúng ra đi tầm Sư học Ðạo thêm. Trong thời gian lang thang tầm Ðạo sống đời du Tăng nay đây mai đó, tôi đã gặp nhiều điều mâu thuẫn và vô lý trong cộng đồng

Đạo sĩ am mây

Xưa có một đạo sĩ sống ẩn dật tại một thâm sơn cùng cốc đầy mây phủ nọ. Rau rừng, nước suối, quạt gió, đèn trăng tuy đạm bạc nhưng khá đầy đủ đạo vị đối với con người tri túc cắt đứt duyên trần như đạo sĩ. Trở ngại duy nhất của nhà tu là các chú chuột nhắt trong hang động, thường quấy phá gậm nhấm bất kể đêm ngày. Ngày lại tháng qua bọn chuột cứ sinh sôi nảy nở đông đúc và ngày một lộng hành chịu hết nổi. Ðạo sĩ đành mang một chú mèo về ở chung, nhờ sự cảm hóa của đạo sĩ, chú mèo chỉ hăm he lũ chuột nhắt chứ riêng chú hoàn toàn trường chay khổ hạnh. Lâu ngày mèo chỉ còn da bọc xương. Chạnh lòng, đạo sĩ phải hạ sơn đi xin sữa bò về bồi dưỡng cho ân nhân, cũng là bạn đồng hành trên đường cầu đạo. Ðể tránh tối thiểu chuyện đi lại thường làm gián đoạn công phu tu tập, đạo sĩ xin một con bò sữa về nuôi để lấy sữa cho mèo uống. Nhân vật mới này thật là ngu như bò... ả ta cứ nhởn nhơ đi dạo khắp vùng núi ẩn cư và thường quên lối về... Một chú mục đồng được vời đến để trông nom con bò và