Tìm nhau

Đêm khó ngủ, có lẽ vì My ăn tối muộn. My chợt nghĩ về Tường Vi. Quá nửa đêm ở bên này mà ở nơi kia, chỗ Vi ở, là chiều dần đến. Cách nhau 15 múi giờ vẫn là khoảnh nhớ của không gian đùa dai. My không giật mình khi thỉnh thoảng nhận phone của nửa đêm về sáng từ Vi. Đang buổi chiều bên kia, vậy mà Vi thảng thốt. Trời ơi, My làm Vi mừng đứng tim luôn, vì đang lo, lo không biết My về đâu trong cơn bão. Vi vừa định gọi thì bất ngờ nghe tiếng của My, hỏi làm sao không khỏi rộn vui.

Xa nhau hơn 23 năm. Hai trẻ xưa giờ là hai bà mẹ, với nhiều trăn trở về con. Ngày thơ, tình thơ đã thành chuyện cổ tích, phủ nhiều lớp bụi mờ. Chỉ hai đứa hiểu, người cùng đi bên cạnh cuộc đời dường như không đủ thời giờ, hay dường như không sót lại những cố gắng; để hiểu. Qua câu tình cờ gợi lại, chợt nhận ra nỗi trùng hợp, bởi cả hai cùng vướng vào oan khiên, khó giải thích được bằng lời. "Đời con gái, cũng cần dĩ vãng, mà tôi em chỉ còn ..." Vi ơi, dĩ vãng của riêng hai đứa mình là trời xanh, mây trắng. Là những ước mơ và gìn giữ cho mai sau, dẫu đời chưa biết về đâu. Ai bảo mình như trang sách. Mở ra cho tha nhân đọc. Chuyện tình khép, thật sự khép sau khi đời qua bến lạ. Hai đứa chống, hai đứa chèo, hai đứa mỏi sức, mòn hơi trên giòng nước ngược. Cách nào để nói những điều không dễ?. Mà cũng không có sẵn ngôn từ dành cho những người trong cảnh huống giống tụi mình. My thương Vi đời như chiếc lá, cuốn xoay trong cơn gió nghiệp giống My. Thật ra, My không khốn đốn, bận lòng nhiều. Hãy nghĩ mình vẫn như mây trắng, lúc hợp lúc tan trong khoảng không gian lồng lộng. Mặt trời đôi khi sẽ bị mây che khuất nhưng mây trắng vẫn có đó và sẽ còn bay mãi cho dù trời làm giông bão.

My có "bùa hộ mạng" là pháp Phật. Thương cho Vi khép kín, sống thầm nơi tỉnh nhỏ xa xôi của xứ tạm dung. Phải chi hai đứa về gần nhau, My sẽ nắm tay Vi cùng bước vào cửa đạo. Đừng để hai đứa con "giành" độc quyền hai máy. Đừng nghĩ Vi không có chút thời giờ cho riêng mình. Làm việc, làm vợ và làm mẹ... không chỉ riêng hai đứa mình bận rộn vậy đâu. Chưa kể trong thời khóa biểu hằng tuần, hai đứa không hề có khoảng giờ nào dành cho việc giải trí, cho bạn bè. Hãy nhớ giữ cho riêng Vi một khoảng không gian. Ở đó chắc chắn không có bóng dáng một khuôn mặt lạ. Như hai đứa mình đã đồng ý với nhau trong nửa đêm về sáng vừa rồi.

Con tim đã khép, không có nhịp đập nào đi lạc, dù hạnh phúc từ lâu vẫn là hư ảo, mong manh; không nhìn thấy, không nắm bắt. Vi làm My vui lẫn ngạc nhiên, khi nói ra ý nghĩ : Nếu như được làm thêm lần chọn lựa, Vi chọn có trong đời một tri kỷ, đủ rồi. Không xôn xao mê đắm yêu thương, để bám, để sợ mất và đòi hỏi được thương yêu đáp lại. Rồi thất vọng, buồn đau theo những tháng của năm... Mừng cho Vi đã thoát ra vòng tham đắm, yêu mê. My ước gì Vi mạnh dạn bước vào ngôi nhà Phật pháp, để thấy đoạn đường đời còn lại mình không bước đi như kẻ mộng du, chẳng biết về đâu. Sống cho qua hết đời chỉ vì con, nghe sao buồn quá. Con rồi lớn, rồi có đời riêng. Chưa kể kéo theo những khổ đau, hạnh phúc; nước mắt và tiếng cười khiến lòng người làm mẹ tơi bời, giống như mẹ của tụi mình. My muốn nhắc Vi chút này thôi. Mình tưới nước, bón phân, cần mẫn, siêng năng lên hạt giống là con. Nhắc nhở, dạy dỗ, dìu con đứng dậy khi vấp ngã, nhưng ráng đừng để bị ngã theo dù hạt giống có trổ hoa rồi đơm trái hay không? Tất cả đều là nghiệp, là duyên trùng trùng bất tận. Phải có duyên và nợ buộc ràng sẵn tự xưa rồi cho nên mới có nhau trong cõi tạm. Cuộc sống, cuộc đời còn lại, sẽ có ý nghĩa hơn, giúp mình khao khát sống, bớt buồn chán bi quan hơn khi biết đâu là mục đích, là điểm cuối cùng để dựa lấy tìm về.

Nghe Vi hẹn có thể sang năm mình gặp nhau, My mừng lắm. Đừng đợi cho đến lúc tạng mặt nhau bạn hiền xưa mới "thực tập" theo những chuyển đổi từ My . Dù hai đứa ở xa, My vẫn nghĩ có nhiều cách để chung đường. Chỉ cần Vi đừng để phai giòng mực địa chỉ email của My là được. Ngày đó thư viết bằng nét chữ lên trên mặt giấy, vậy mà hai đứa không để lạc nhau trong khoảng thời gian dài. Tại sao ngày nay chỉ vài phút là đọc được nhau, cũng như có cơ hội học và nghe nhiều điều rất đổi diệu kỳ, Vi còn e dè gì nữa mà lòng vòng, thơ thẩn? Đừng buông một tiếng than "tóc ngày xưa" chẳng còn xanh! Rồi lại hỏi My vì sao lại thong dong, cứ mãi cười tươi để chàng lo! My thật sự gần như xóa sạch trong cỏi riêng dấu vết ngày xưa. Cho đến khi cơn bão từ xa nhắn gởi lời đe dọa... Thành phố lớn xôn xao, cả nước Mỹ xôn xao và tình người năm xưa cũng lao đao. Những con sóng ào ạt ngày xưa ngoài biển rộng, tự lâu rồi đã trở thành con nước của mặt hồ phẳng lặng, im lìm. My nghĩ vậy, những người năm xưa chắc đều nghĩ vậy. Nhưng dường như bão dậy trong lòng những trái tim còn thổn thức dẫu già nua. Nhiều bóng dáng đã chôn vùi trong quá khứ, bỗng sừng sững hiện về đâu đó quanh My.

Những ngày Mẹ tránh bão nơi nhà em gái, là những ngày Mẹ thẩn thờ nghe lời băn khoăn lo lắng của nhiều người. Từ VN, từ xứ sở xa xôi Vi đang sống, không kể từ trên khắp nước Mỹ này. My thương Mẹ đã giật mình khi nghe lại những cái tên xưa. Không giấu nỗi xúc động. Mẹ mộc mạc, đơn sơ, trách nhẹ hỏi vì đâu suốt mấy mươi năm không lần lên tiếng hỏi han. My biết mẹ không nghĩ gì khi ấy, ngoài một trái tim đầy ắp thương yêu, vì mẹ vốn thương yêu luôn cả những đứa con rễ, làm người đi bên cạnh cuộc đời hoài điêu đứng, gian nan. Chỉ có vậy, không thêm lời nào riêng cho My hết, ngoài lời nhắn từ người mà thuở xưa từng mơ làm em rễ của My. "Con thương chị My, mãi mãi vẫn thương. Suốt đời con không bao giờ quên đuợc chị cho dù chỉ may mắn được có chị trong khoảng thời gian ngày đó ở bên nhà".

My không liên lạc, không lên tiếng một lần nào trong suốt mấy mươi năm đằng đẵng. Người trai trẻ giờ đã là cha, vẫn nói tự nhiên những lời thương nhớ chân thành. My an lòng với một nụ cười. Mừng cho đứa em xưa vẫn sống chân thật, nghĩ sao nói vậy, không e ngại, đắn đo. Còn nữa, những lo âu, khắc khoải, cầu mong từ những tình thân My có quanh đây. Tất cả đều lo My "thất lạc", không biết trôi nổi về đâu khi bão tố tàn phá nơi đây.

Ngừng nói chuyện với Vi là 3:45 sáng. My không nghe đồng hồ báo thức hôm nay. Dậy muộn hơn thường lệ, My bắt gặp lá thư gởi cho My để sẵn trên bàn đâu từ bữa tối hôm qua. Tên người gởi là tên một người đàn ông xa lạ. Seatle, Washington là địa chỉ ở bì thư. My ngạc nhiên đọc vội. Vừa xúc động, vừa mỉm cười một mình khi được gọi bằng "anh"- Anh Nguyên Thảo. Chợt biết, đây là một trong những Phật tử Thầy NT bên TVQĐ chuyển tên và đ/c cho My gởi tặng CD Phật pháp. My gởi tới nhiều người, không nhớ chuyện My làm như bệnh và thói quen sẵn có của My. Qua lời thư , người bạn đạo chưa biết mặt đã lo lắng, thành tâm nguyện cầu cho My và cả gia đình được may mắn bình an trong cơn bão dữ thổi qua đây. Cầu nguyện và thiết tha đưọc góp phần chia xẻ, nếu như gia đình My không may trở thành nạn nhân khi cơn bão đi qua. Tình đạo, tình người vẫn hiện diện khắp cùng. My nghĩ phải cầm viết, viết thư trên giấy trắng, để cảm ơn và báo tin My vẫn bình an, bởi My không còn giữ địa chỉ email cũng như không ghi địa chỉ email của My khi gởi tặng CD.

Vi ơi! Đã thấy chưa, một trong những điều nhỏ nhoi bên cuộc sống của My? Đôi khi My ngỡ bạn hiền đã thay cho người bên cạnh, hỏi han My kỹ hơn để có lòng tin My vẫn là My không có "phiêu lưu" trong thế giới ảo mà My góp mặt bấy lâu nay. Tất cả mọi người hiện diện trong cuộc đời mà tự nó đã là hư ảo, mục đích mỗi ngưòi góp mặt nơi đây không ai giống với ai. My tin rằng nếu như Vi vẫn còn muốn học hỏi tìm cầu , một ngày không xa nữa Vi sẽ nhìn thấy rõ chỉ là phương tiện. My đã học để biết rõ chính My trong từng khoảnh khắc, thì có gì đâu Vi phải lo lắng, bất an thay cho người chưa từng gặp hở Vi? Nếu thêm một lần lập lại, có phải rồi hai đứa cũng như nhau chọn làm trang sách mở ra. Dẫu trang sách mở làm người đeo cặp kiếng màu, nhìn thấp thoáng những bóng ma quá khứ, khiến hai đứa mình trở thành "nạn nhân" của dấu hỏi, in đậm nỗi hồ nghi không biết tới bao lâu hay cho đến hết cuộc đời luôn.

Quỳnh My

Comments

Anonymous said…
ti`m nhau ti`m cuo^'i ddu+o+`ng bay
buo^`n con ma('t nho+' tha'ng na`y la.nh ho+n
co`n dda^u lo+`i do^~ no^~i ho+`n
anh kho^ kha('c ddo.ng be^n co+n tro+? tro+`i

ti`m nhau ti`m mo?i, mo`n ddo+`i
ti`m quanh nga`y to+'i nu+?a lo+`i thu+' tha
tho^i ve^` cho a^'m ga^`n xa
ddu+o+`ng quen dde^'m la.i dde`n xa dde`n ga^`n

Popular posts from this blog

Từng ngày qua đi...

Nỗi buồn vào Hạ

Giá của Tự Do