Posts

Showing posts from December, 2005

tháng cuối của năm

K hông mây cũng không nắng. Chỉ màu trắng, mờ bầu trời. Đứa con trai cùng cô bé học chung trường leo lên chuyến bus màu vàng, bỏ lại phía sau đợt mưa. Mưa nhẹ, rơi như sợ xao động những chiếc lá vàng đang run rẩy sót lại trên cây. Nàng đứng đó, nhìn cho tới khi chiếc bus xa dần sau ngõ quẹo đầu đường. Vừa trở gót thì mưa bỗng rơi nặng. Tóc ướt, áo ướt trên những giọt mưa tạt mạnh trên khuôn mặt khó đoán vui hay buồn trong sáng hôm nay. Đứa con gái hớt hãi gọi tìm từ quê nhà xa khuất, báo tin một người thân vừa ra đi. Tìm nhắn mẹ dùm con, người em dâu của mẹ mới qua đời. Con gọi, gọi mãi mà không biết mẹ ở đâu. Nàng lục lọi số phone mới có không lâu, kèm lời dặn chị không cho ai số mới này, chỉ riêng em để những khi cần kiếm chị thôi. Chị dạo này hay lang thang, vì buồn. Nàng thoáng nỗi băn khoăn. Chị đang ra sao, có thay đổi gì trong cuộc sống hay không? Giọng nói bên kia thấp xuống, khác với sự ân cần nàng thường quen nghe mấy năm nay. Chị đang buồn. Biết đâu chừng rồi sống một mình.

Cào lá

Đêm lạnh . Với My, lạnh vừa đủ cuộn chăn chuẩn bị tìm giấc ngủ êm đềm. Ngày mộng mị bên đêm với giấc mơ hay ác mộng đã thưa dần. Có lẽ từ khi My đến với thiền. Chỉ vì thấy đủ những giấc mộng ngày nên My không còn đem mộng vào đêm; giống như xưa. Sáng. My ra sân. Mặt trời đang lấp ló trên ngọn cây cuối con đường, chiếu tia nắng chưa đủ ấm. Bãi cỏ trước sân nhà vẫn xanh mướt màu xanh ảm đạm dưới những chiếc lá rụng trải đều trên. Lá trên cây chưa thấy đổi màu Thu. Chưa kịp vàng đã úa, run rẩy, mong manh lìa cành theo cơn gió lạnh về. Cây hoa vàng nở khoe sắc, kéo dài hơn một tháng giờ bắt đầu thưa dần. Từ trong những nhụy hoa, bỗng vươn mình trở thành trái nhỏ màu xanh, rũ xuống cạnh bên những nhụy còn sót lại đong đưa trước gió, nhìn thật lạ. Khi những cánh hoa không còn nữa, thì trái lớn nhanh như những trái đậu xanh, dẹp và dài đều khắp trên cành. Những bụi hoa cúc cậu tặng năm ngoái, giờ bắt đầu trổ nụ, ra hoa. Màu hoa cúc tím thẩm như thầm nhắc mùa Thu đang hiện diện. Chợt nghĩ, cô

Qua cơn mê

Trong cuộc sống hằng ngày, tất cả mọi người, từ tấm bé cho đến khi trưởng thành, đều phải trải qua nhiều giai đoạn khác nhau. Lúc còn nhỏ, chúng ta chỉ biết ăn cho no, ngủ cho đã, chơi cho sướng, còn mọi chuyện khác, có người lớn lo. Lớn lên một chút, chúng ta được cha mẹ cho đến trường để học. Ở quê nhà, trước đây, chúng ta được học lễ giáo, trước khi học chữ nghĩa. Chắc chúng ta ai cũng còn nhớ câu: "Tiên học lễ hậu học văn". Còn ở hải ngoại, học sinh được dạy dỗ nhiều về trí dục và thể dục, phần đức dục có phần khiếm khuyết, có nơi hầu như không có! Sau khi tốt nghiệp, tiểu học trung học, hoặc là đại học, cũng có những người, kém may mắn hơn, chưa kịp học xong, tất cả mọi người, đều phải bước qua, ngưỡng cửa cuộc đời. Có người bước được, những bước chắc chắn, vững chải tốt đẹp, thành công tốt đẹp, vui vẻ hạnh phúc. Dưới góc cạnh cuộc đời, trong con mắt thế gian, người ta thường cho rằng: đó là những người "có tài". Dưới cái nhìn trong nhà đạo, đó là những người &