tháng cuối của năm

Không mây cũng không nắng. Chỉ màu trắng, mờ bầu trời. Đứa con trai cùng cô bé học chung trường leo lên chuyến bus màu vàng, bỏ lại phía sau đợt mưa. Mưa nhẹ, rơi như sợ xao động những chiếc lá vàng đang run rẩy sót lại trên cây. Nàng đứng đó, nhìn cho tới khi chiếc bus xa dần sau ngõ quẹo đầu đường. Vừa trở gót thì mưa bỗng rơi nặng. Tóc ướt, áo ướt trên những giọt mưa tạt mạnh trên khuôn mặt khó đoán vui hay buồn trong sáng hôm nay.

Đứa con gái hớt hãi gọi tìm từ quê nhà xa khuất, báo tin một người thân vừa ra đi. Tìm nhắn mẹ dùm con, người em dâu của mẹ mới qua đời. Con gọi, gọi mãi mà không biết mẹ ở đâu. Nàng lục lọi số phone mới có không lâu, kèm lời dặn chị không cho ai số mới này, chỉ riêng em để những khi cần kiếm chị thôi. Chị dạo này hay lang thang, vì buồn. Nàng thoáng nỗi băn khoăn. Chị đang ra sao, có thay đổi gì trong cuộc sống hay không? Giọng nói bên kia thấp xuống, khác với sự ân cần nàng thường quen nghe mấy năm nay. Chị đang buồn. Biết đâu chừng rồi sống một mình. Sắp tới nếu như chị ghé qua thành phố đó, sẽ cho em biết để hai chị em gặp nhau. Nàng tỏ bày với chân thành của nàng. Nghe chị thường nhắc đến anh, em mừng, nghĩ chị thật sự tìm thấy hạnh phúc sau từng thăng trầm, đỗ vỡ. Tiếng nói nghẹn lại, pha thêm nước mắt. Sự thật, chị vẫn giữ nhiều thứ trong đời. Trừ một thứ là được cảm thông, được nhẹ nhàng trong sự hiểu biết của người có căn bản giáo dục ...Phải chi chị đừng trải qua, để không muốn mà vẫn nổi dậy trong lòng sự so sánh. Chị càng nhận ra vật chất dẫu nhiều tới đâu, vẫn không làm mình hạnh phúc hơn người chọn lối sống giản tiện. Nàng làm sao không biết, đâu là điều bất hạnh, đâu là sự may mắn của mình khi đời ghép vào một nửa sẵn dành. Nàng nói nhỏ, em hiểu chị. Khi nói ra được dễ dàng nỗi sầu chôn trong lòng, em tin rằng chị đã biết cách để vượt qua. Cảm ơn em nhắc. Quả thật chị đang dạo quanh mua sắm sáng nay. Uyên ơi, dạo này em có gầy hơn? Cỡ áo cũ vẫn mặc được hay phải đổi? Nói chị nghe để chọn áo mùa lạnh cho em và các con luôn. Biết chối từ vẫn chẳng kết quả gì, bởi nàng quen làm em nhỏ bên cạnh chị lớn, lúc nào cũng thật lòng, nghĩ và làm dù câu hỏi được trả lời nghĩa khác.

Một thoáng ngạc nhiên, nàng chợt nhớ ra, năm nào vào mùa lạnh cũng có người nghĩ đến nàng qua từng chăm sóc. Nàng có nhiều những người anh, chị "bên chồng" dù gia đình chồng ít có người thân nào ở bên này. Từ người anh hay lắng nghe, để ý từng chút để sớt chia, cho tới người chị và đứa cháu gái hay gởi đem về cho cô Uyên những chiếc áo dễ thương để mặc mùa lạnh. Còn có những người anh hay hỏi, có ai làm cho em buồn nữa hay không? Nói đi, anh sẽ cố khuyên. Hoặc đây là quà VN tặng cho em. Anh chị thích nhìn Uyên mặc áo dài cho nên chọn món này. Anh chọn màu chị chọn vải; cho đều. Nàng cảm động thấy mình đợc nhiều phước lộc, nhất là trong cơn bệnh thập tử nhứt sinh của người đồng hành, những người anh người chị tuy không cùng cha nhưng khác mẹ đã giang tay ra bảo bọc nàng, chia hết những nhọc nhằn bên giường bệnh để nàng còn đủ sức lo cho đứa con còn bé. Uyên ơi, bất cứ lúc nào em cần, đừng quên các chị luôn có mặt bên em để sớt chia...Nơi này, mùa đông không lạnh nhiều. Riêng nàng còn được ưu đãi, trong tình thương ấm vây quanh bất kể tháng năm.

Để lại lời nhắn "Chị ơi, bên nhà có chuyện buồn. Nhớ gọi về nhanh kẻo con mong", vài phút sau nàng được tin. Chị vừa mới gọi về và đã gởi tiền lo đám tang rồi. Đứa em trai của chị từ đây đã mất điểm tựa. May ra nó biết học cách sống, cách làm người, làm cha có trách nhiệm với con sau khi người vợ mất đi. Nàng đã quen với tính nói thẳng, từ người không thích đón rào. Có lẽ vì nàng lúc nào nghe cũng chỉ là nghe, không thắc mắc hỏi han cho nên nhiều người vẫn bày tỏ dễ dàng những điều khó tỏ bày. Từ sau khi mẹ mất, chị không nôn nao về mỗi năm như trước. Không về nhưng vẫn lo cho tất cả. Có lẽ tình thương cho đi không đúng chỗ cho nên nẩy ra đứa em ỷ lại. Em ơi, con gái có lẽ chán sống bên VN rồi. Nó nhắc chị hỏi em, hồ sơ con còn bao lâu mới xong? Nó còn hỏi mẹ Uyên chẳng biết có buồn gì con không, đã lâu không gọi cho con. Chị mới mắng con gái lớn nhiều, đã làm mẹ rồi, sao hay nhỏng nhẽo, y như khi còn bé. Mẹ Uyên có nhiều chuyện để lo, sức khoẻ cũng không tốt; nên thưa liên lạc. Nó nghe xong hỏi tới không ngừng .. Mẹ Uyên bệnh ra sao, sao bố con không nói con nghe? Nó mau nước mắt, trong khi chị thì chúa ghét, mấy đứa con gái hay khóc, giận hờn tự thuở nào tới giờ. Mai mốt nó qua chắc sẽ lựa ở gần em. Em lúc nào cũng lắng nghe trong khi chị thì không đủ kiên nhẫn. Chị lo vật chất, em có tình thương. Như vậy là phước lớn của hai đứa nó.

Nàng cười qua phone .. Em có gì đâu để cho con. Em có nhiều thứ nó cần mà chị rất nghèo. Chị dù cố sửa vẫn không sửa được. Thôi, tính trời cho sao, để vậy. Có khi chị ước được ở gần em để tập thiền cho người bớt bứt rứt, nóng nảy hay tạo ra khẩu nghiệp. Em biết rồi, hậu quả càng bi đát, khi cạnh bên có người dễ nóng giận giống mình! Nàng lại cười. Chị đi nhà thờ lâu rồi mà, chắc anh không cho chị theo em để thiền đâu! Không ai ngăn chị, chỉ lo chị không có chí để theo. Chị cứ nhắc và thường nói về em còn hơn nhắc tới em gái của mình. Anh đã quen nghe, còn ước làm sao có cơ hội gặp!

Nàng cũng không ngờ mình một ngày bỗng làm mẹ của hai đứa con mà lúc biết đã trưởng thành. Đứa con trai cao lớn ngay lần gặp đầu tiên đã bước tới, nhẹ ôm vai gọi nàng bằng tiếng mẹ chẳng e dè, để rồi sau đó vẫn tìm nàng để hỏi những câu không dễ trả lời trong hoàn cảnh đen tối, mong manh của hạnh phúc riêng. Mẹ ơi, con thương vợ con nhiều lắm, sẽ không sống được nếu xa nhau. Con không biết làm sao, xin mẹ chỉ cho. Nàng cầm phone chăm chú nghe. Đặt mình vào chỗ đứng của người vợ trẻ, để khuyên con đừng vì điên đảo yêu thương mà biến tình thương thành trói buộc. Con sẽ nghe lời mẹ không nóng giận, không nghi ngờ và đi gặp counselor để chữa trị bệnh bất an...Nghe giọng nói nàng biết con đang khóc. Nàng bỗng lo. Một đứa con trai tương lai chưa kịp mở ra, đã dừng lại bởi nhiều bổn phận. Bỏ học đi làm để nuôi con và người vợ trẻ học lên cao mãi. Ngày nàng nhận tấm thiệp mời dự lễ ra trường của đứa con dâu xinh xắn, cũng là ngày nàng nghe tin dữ con trai toan huỷ hoại cuộc đời vì không chịu nổi sự thành đạt của vợ mình, kéo theo những bướm ong dìu dập vây quanh. Giọt nước cuối làm tràn ly nước đã đầy. Mặc cảm thua sút, hoảng sợ khiến con trai như điên trong lần nhìn thấy vợ sóng đôi với bạn trai. Nàng biết khó lòng giữ lại, cuộc hôn nhân bên bờ vực. Đứa con dâu hỏi nàng có thể đi dự buổi ra trường sắp tới hay không, rồi thẳng thắn nói với nàng, nó biết nàng quan tâm và muốn giúp cả hai giữ lại tổ ấm bấy lâu. Nó cũng khuyên chồng đi chữa trị. Nhưng H bỏ dở ngay sau lúc bắt đầu và tỏ ra hung bạo khi nhìn thấy nó vì buồn đi dạo lang thang với đứa bạn trai thân - chỉ bạn thôi! Không chữa bệnh, không tỏ bày thiện chí để cùng nhau gầy dựng lại gia đình. Còn buông thêm lời hăm doạ liên quan đến tính mạng con người. Thử hỏi con còn trông, còn mong gì nơi H nữa?

Nàng lặn lội đi thăm đứa con trai si tình sau khi vượt đường dài 4 tiếng lái xe. Từ bệnh viện ra mấy ngày, con như kiệt sức.Đứa em gái cùng mẹ khác cha đã đưa anh trai đến. Để mọi ngừơi ngồi ăn bữa trưa trong quán, H nói mẹ đi ra ngoài tản bộ với con. H xin lỗi đã không kiên nhẫn, làm theo lời nàng nhắc và khuyên. Mẹ ơi, con sống sót trở về căn nhà lạnh lẽo. Vợ con nói vì cảm thấy không an toàn nữa cho nên đã đem con gái nhỏ của con đi mất. Con không chịu nổi khi phải đối diện với điều mình sợ nhất. Mấy đêm rồi con lang thang và ngủ trong xe. Nàng gật đầu, mẹ hiểu con đau. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ lành. Con phải đi tới và phải thêm sức, bởi con sẽ còn tiếp nhận những nổi đau khác của đời con. Đừng yếu đuối buông trôi đời mình khi chỉ vừa mới bắt đầu. Con có biết là mẹ con lo lắng tới độ nào không, vì tìm con chẳng biết tìm đâu?. Con xin lỗi, vì mẹ con không chia đưọc với con như con có thể chia với mẹ đây. Nàng cảm thấy nghiệp tình con quá nặng, nhưng vẫn nói lời cần nói với con. Con hãy về thu xếp cuộc sống lại. Cả hai mẹ đều mong muốn con quên quá khứ, chỉ sống mà lo cho hiện tại. Hiện tại vững thì tương lai mới vững. Mẹ con sẵn sàng mở rộng cửa đón con về, bỏ việc làm đi học tiếp. Chắc chắn sẽ có nhiều đổi thay đến với con - Tốt hơn những gì con đang có hôm nay.

Đứa con trai chào người cha, hỏi mấy đứa em không bằng vẻ tinh nghịch thường lệ rồi ôm vai nàng xiết nhẹ. Con mừng gặp mẹ. Cảm ơn mẹ đã đến thăm con. Đứa em gái nhìn nàng với nụ cười ấm nồng rồi nắm tay anh nhắc, về thôi! Trên đường về nàng nghe người mẹ gọi, vẻ an tâm. Chị chỉ lo nó tránh em vì ngại gặp như tránh chị. Em gọi tìm; nó trả lời, chị thì không. Tội cho em thức khuya dậy sớm thăm con. Chị em mình lại chưa có duyên để gặp, thôi hẹn lại. Nàng hiểu tình thương người mẹ, đã làm con ỷ lại, sống lệch lạc làm dang dở tương lai. Nghĩ rằng thương là cho con nhiều những gì con muốn, để bù lại phần nào sự mất mát khi thiếu người cha bên cạnh. Phải chi người mẹ nào cũng nhớ, dù có sự hiện diện của cha thì đứa con cũng chưa chắc thành nhân.

Sáng nay, nàng nhớ tới đứa con trai. Hỏi con có gọi về không? Nàng được trả lời, nó bỏ đi xa với một con nhỏ vừa mới gặp mà không thèm nói với em hay với chị câu nào. Nàng nghe như có hạt mưa, cay trong mắt. Bỏ tương lai, làm như đời duy nhất chỉ có một chữ tình. Nàng tiếc cho con, cầu mong một ngày con sẽ nhận ra những vết thương, sẽ không bao giờ lành khi con mãi lao đi tìm trên những cuộc vui.

Quỳnh My

Comments

Anonymous said…
Đời người là bể khổ. Có bể lớn và bể không lớn, nhưng vẫn là bể khổ!
Do đó, để tồn tại, con người cần được sự cảm thông, cần được nhẹ nhàng trong sự hiểu biết. Nếu con người biết thương yêu nhau thì bể khổ sẽ khô cạn dần, tất nhiên! Cám ơn tác giả Quỳnh My những lời chân tình trong dòng suối tâm sự này!

Trời xanh vẫn xanh
Anonymous said…
Cuộc sống là vậy. Buồn nhiều hơn vui. Và, đôi khi, niềm vui nẩy được chẳng qua cũng vì nỗi buồn chất quá nhiều. Nhưng (lại nhưng) trong vất vả tình đời vẫn còn sự thương cảm cùng lo lắng giữa người và người. Sự thương cảm và lo lắng đó đã biến nỗi chật vật trong cuộc sống trở thành từng thách thức mà mình có thể vượt qua thay vì chấp nhận đó như lời của định mệnh.
Một phiếu "Yes" cho t/g Quỳnh My đã nói lên được những gì mà ngôn ngữ vẫn còn giới hạn của riêng nó.

Popular posts from this blog

Từng ngày qua đi...

Giá của Tự Do

Vui thú đồng quê