Góc phố ngày xưa


Buổi chiều...

Nàng bước ra chỗ đậu xe mang tia nắng mong manh trên vai. Những sợi tóc bay trong làn gió dịu dàng. Cầu mong tai nạn đừng xẩy ra trên xa lộ. Nàng đang nghĩ đến những đứa con chưa lớn lắm nhưng cũng không còn bé lắm. Những đứa con chờ mẹ về lo bữa ăn chiều, dù mọi thứ đã sẵn sàng trong buổi sáng. Trong thâm tâm nàng cũng mong, như lời chúc trong chương trình của đài phát thanh: mọi người đều an lành đến nhà hưởng cuối ngày êm đềm bên mái ấm.

Bỗng dưng, chân nàng khựng lại khi nghe chuỗi cười giòn sau lưng. Những âm thanh gần gũi thân thương. Tiếng lao xao quen thuộc quá!. Đúng là ngôn ngữ thân yêu xứ mẹ. Nhưng sao lại ở đây?. Con phố nhỏ chỉ toàn người bản xứ mà nàng tiếp xúc mỗi ngày từ khi đến làm ở nơi này. Nàng bước chậm và như ngừng hẳn, ngoảnh nhìn nơi phát ra tiếng xôn xao. Nàng bắt gặp nhiều khuôn mặt trẻ, đang chụm vào nhau vui vẻ. Nàng ngẩn ngơ tự hỏi, bao lâu nay mình ở nơi đâu? Trước mắt nàng là quán cà phê một nửa lộ thiên có dãy bàn nhỏ xếp dài. Quán cà phê giống như những quán bên vỉa hè của nơi chốn mà nàng để lại. Nàng biết thật lâu đời mình thiếu vắng. Vụt mất khoảnh khắc êm đềm tạm quên ưu phiền. Một ly cafe hay ly kem mát lạnh, bên cạnh bạn thời niên thiếu hay bên tri kỷ bây giờ, cùng nhau ngắm chiều lên góc phố. Nàng không tiếc khoảnh đời đã qua. Chỉ biết cho đi mà không cần nhận lại được gì ngoài từng nỗi buồn phiền tiếp nối. Đứa em gái ra trường vẫn gắn liền trong khuôn viên đại học, vẫn nói cho nàng nghe về quán cafe nàng chợt qua chiều nay. Chủ quán là ngưòi đàn bà đến từ nước Đức, nhưng khách hàng hầu như toàn Việt Nam. Bên trong quán treo nhiều poster thật đẹp của ca sĩ Việt. Trong đó có poster chụp lại hình người nữ ca sĩ với tiếng hát ru đời mong manh, mang đôi mắt buồn bao la như đợt sóng Nha Trang. Cho dẫu quán đông hay vắng người bản xứ, chủ quán lúc nào cũng chen vào nhiều những bản nhạc Việt. Từ khi biết rõ hơn về cái quán cafe bên góc phố dễ thương này, nàng thấy buổi chiều nắng ngã bên thềm làm chiếc bóng dài theo bước đi không còn buồn nữa. Đâu đó tiếng cười hồn nhiên một thuở bỗng vang vang. Nàng cảm thấy như có lời của gió vỗ về, có ánh nắng ấm dịu dàng rớt trên bờ tóc cuối ngày. Tưởng như nàng đang chia niềm vui của một thời xa, thật xa...

Buổi sáng...

Nàng chào hai khách đầu tiên bằng một nụ cười ấm áp. Sau khi nghe nàng giới thiệu, người đàn bà trẻ cũng ân cần giới thiệu tên mình là Pam. Rồi trân trọng diụ dàng, chỉ sang người đàn bà lớn tuổi. Còn đây Jul, bạn học ngày xưa. Nàng ít khi để ý đến bề ngoài nhưng nàng luôn nhạy khi thoáng nhìn nét buồn, dẫu nét buồn che đậy. Hơn nữa, có điều thật ân cần, thật nâng niu từ người trẻ dành cho người lớn tuổi. Nhìn chiếc áo màu nắng vàng, chiếc khăn cột hờ trên mái tóc, dường như tương phản với ánh mắt đăm chiêu. Nàng buột miệng khen màu khăn và màu áo thật hợp. Pam không giấu nỗi vui sau câu khen của nàng. Jul, bạn thấy tôi nói đúng chưa?

Cho đến bây giờ nàng mới nhận biết điều đã khiến ngay phút chạm mặt lòng nàng băn khoăn. Phải rồi! Chiếc khăn lụa cột hờ trên đầu của Jul là để che lại mái tóc không còn. Nàng đang loay hoay tìm câu chia sẻ thì Pam nói tiếp .. Tôi ở đây. Jul ở Louisiana, Jul về Houston chữa bệnh ung thư máu nơi bệnh viện lớn ngoài phố. Jul giờ chỉ một mình với đứa con trai mới bảy tuổi. Bạn bè của Jul và tôi thay nhau chăm sóc. Chúng tôi luân phiên đưa Jul đến bệnh viện. Ngày ở bệnh viện rất dài. Trị liệu hơn 10 tiếng mỗi ngày là thường. Sau đó là đưa về nhà cho Jul hưởng không khí gia đình. Nhất là cùng chia với Jul những đêm dài.

Nàng xiết nhẹ bàn tay mềm xanh xao, khẽ hỏi Jul có biết bà may mắn khi chung quanh có những người bạn hết lòng thương yêu, chia sẻ những buồn vui. Bây giờ nàng mới thấy nụ cười khá rạng rỡ. Rạng rỡ trên bờ môi khô và trong ánh mắt long lanh sắp ướt của Jul. Tôi biết, tôi biết chứ .. Tôi biết tôi có người mẹ bị breast cancer còn sống và mỗi ngày lo lắng cho tôi. Mẹ chỉ bị cancer một bên mà đòi cắt bỏ hết hai bên, để không bận lòng về nó nữa, vì bệnh của tôi đã lấp đầy cuộc sống của bà. Tôi biết tôi có người em không lập gia đình, đem con trai tôi về nuôi thay tôi. Tôi biết tôi có những ngưòi bạn thân quý nhất đời, luôn hiện diện bên tôi chia những cơn đau. Tôi vui với những gì đang có ở quanh mình, vì vậy mà hai đứa rủ nhau làm hẹn đến đây, sau đó sẽ qua ngồi bên quán cafe ở bên kia. Nàng cười .. Thấy chưa! bà hạnh phúc hơn tôi .. Từ khi nhìn thấy quán cafe đó tôi chợt nhớ ra mình không có người bạn nào. Không còn người bạn nào thật lâu rồi .. Cho nên, thỉnh thoảng nhìn niềm vui của người ta rồi thầm chia với họ thôi.

Với thoáng ngạc nhiên Jul hỏi nếu được hai người sẽ mời Nàng đi uống cafe một chiều trong tuần lễ tới. Bây giờ thì nàng có thể đoán ra tuổi của Jul. Jul trẻ lắm, trẻ hơn mấy em của Nàng. Bệnh ung thư máu mới phát mà đã khiến hai kẻ đòng tuổi trông như một trẻ một già. Nhìn đôi mắt mệt mỏi, nàng hỏi mỗi đêm Jul ngủ có được không? Được. Giấc ngủ đến dễ dàng sau một ngày trị liệu thật dài. Nhưng còn phải vặn đồng hồ để thức dậy nhiều lần uống thuốc và chuyền hoá chất. Vừa nói Jul vừa móc trong người ra một cái ống nhựa nhỏ cắm sẵn. Cái ống này dùng cho người bệnh tự chuyền nước biển và hoá chất theo giờ ấn định. Pam góp lời, đó chính là nguyên nhân mà các bạn muốn cùng chia với Jul những đêm dài, một mình trong hẩm hiu. Càng nghe Nàng càng cảm động. Tình bạn.. Họ dành cho nhau, thật đẹp.


Cách đây không lâu, Nàng cũng từng khóc. Khóc qua lần nhận phone từ người bạn xa. Nhỏ ơi! Là nhỏ phải không? Nàng ngẩn ngơ trước giọng nói nửa quen nửa lạ .. Có lẽ tháng năm đã làm giọng nói ngày xưa nhuốm bụi thời gian? Nàng cười. Dạ! Chắc là nhỏ đây rồi, chứ không thể nào là lộn số! Nhỏ ơi, đừng dạ nữa. Giọng người từ nơi thật xa lập lại .. Cún con phải không? Đúng là Cún con rồi. Cho dẫu hơn 30 năm chưa gặp lại nhau! Cô bạn khen vậy là nàng vẫn chưa ...lẩm cẩm khi còn nhận ra giọng của người xưa. Nhỏ đang ở đâu? Làm gì vậy? Đang ở đây .. Ở chờ thử nghiệm thêm và chờ ngày ra tòa lãnh án. Chẳng biết án treo hay án chung thân nữa. Nhỏ ơi, dù bệnh có thế nào thì cũng ráng về đi. Ở bên này có người tình nguyện đợi nhỏ về nuôi bệnh mỗi ngày, lo lắng thuốc thang cho nhỏ cho tới khi lành bệnh. Bây giờ ở đây có bệnh viện trang bị không thiếu thứ gì để trị cho người ngoại quốc và Việt kiều về nước. Nàng bồi hồi nhưng vẫn trêu đùa hỏi lại rằng .. Bộ bạn bè định rủ nhau xây cho ta ngôi mộ cạnh Yên? Yên là một bạn gái thời niên thiếu, đã mất sớm vì vướng bệnh cancer. Mộ của Yên là ngôi mộ mà nàng xin với mẹ Yên cho phép nàng và mẹ bên này nhờ người bạn làm thầu xây cất lo cho Yên, lần sau cuối. Nhỏ ơi, bao nhiêu người lo lắng từng ngày, nguyện cầu cho nhỏ đừng vướng vào căn bệnh nan y, mà sao nhỏ cứ đùa vui. Mà lạ, vẫn tiếng cười đó bao năm rồi không đổi. Nàng còn biết nói gì đây nữa, trước ân tình quá đậm và quá sâu. Ân tình của những người gắn bó dẫu trong khoảnh đời ngắn ngủi, rồi xa nhau khi tuổi mới 15 cho đến hôm nay. Trong khoảnh khắc, không gian như lắng đọng.

Nàng nghe tiếng Pam hỏi dịu dàng. Jul, âm nhạc ở đây thật tuyệt phải không?. Tôi thấy mình dễ chịu, nhẹ nhàng. Jul gật đầu. Tôi nghe như gió lộng. Tiếng sấm và tiếng mưa lúc càng nặng hạt. Rồi gió lướt qua nhẹ hơn, mưa từ từ nhẹ hạt. Tất cả chìm vào sâu lắng... Hình như ngày mới bắt đầu. Có những âm thanh rộn ràng và tiếng chim kêu mừng nắng... Nàng cười, thú nhận. Lần đầu tiên nghe tiếng mưa rơi, nàng đã đi ra khỏi phòng để nhìn qua khung cửa sổ, xem có phải là trời đang mưa ở ngoài kia. Jul nói vậy là tụi mình cùng có chung cảm nhận giống nhau qua âm nhạc. Còn một điều làm tôi thích thú. Đó là bức tranh này. Đẹp làm sao hình ảnh đêm trăng ở đại dương. . Có những con sóng dâng cao cuồng nộ, bên vài đợt sóng nhẹ nhàng vỗ bờ. Ánh trăng nghiêng rọi xuống. Một nửa ánh sáng lấp lánh trên đầu ngọn sóng. Một nửa gềnh đá chìm trong vũng tối mênh mông... Nàng nhìn Jul bằng tia nhìn ấm áp. Hỏi Jul có thấy kiếp sống của mình như những đợt sóng hay không? Lúc cuồng nộ, lúc êm đềm. Cũng như vẫn một ánh trăng, nhưng một nửa lấp lánh trên đầu ngọn sóng và nửa kia chìm vào bóng tối. Rồi ngày sẽ đến, rồi đời sẽ còn nắng còn mưa. Tôi luôn nghĩ mình như hạt cát nhỏ nhoi giữa đại dương trong cuộc sống này đây. Như bóng tối và ánh sáng, như nắng và mưa sẽ đến rồi đi . Tôi mừng khi thấy Jul vẫn sống hết lòng với những gì đang đến với mình. Nghe bản nhạc hay, thưởng thức nét đẹp trong tranh như tự nãy giờ, và biết hạnh phúc khi quanh mình là những người bạn, hết lòng tiếp sức giúp Jul vượt qua những bước gian nan...

Nàng mở cửa tiễn hai người khách khó quên. Jul dừng lại đưa đôi tay ôm nàng trước lúc giả từ. Mong rằng còn dip gặp lại lần sau. Cô đã làm một ngày của chúng tôi ngập đầy an lành. Pam ơi, cafe hôm nay uống sẽ tuyệt hơn những lần trước. Bạn nghĩ vậy không? Nàng cũng siết vòng tay thật sâu cho người mới quen, ngỡ như ôm đứa em gái khù khờ đang trên đường ra biển một mình. Nàng nguyện cầu cho Jul được bình an trong cuộc sống mong manh. Quán cafe bên góc phố, ngoài tiếng cười rộn rã, nàng biết giờ đây còn có những nụ cười nồng ấm cho nhau, cho tình bạn giữa dẫu phù du trên kiếp người quá ngắn.

Quỳnh My

Comments

Popular posts from this blog

Từng ngày qua đi...

Nỗi buồn vào Hạ

Giá của Tự Do