Tuổi thơ

Những cơn mưa kéo về qua thành phố, làm chợt nhớ mưa Saigon một thuở hẹn hò. Bên này là một người đứng nép dưới hiên mưa. Góc phố che không đủ cho nên tóc ướt và áo ướt. Bên kia nhìn nắng mà trông. Gặp nhau, người bỡ ngỡ chừng như mới gặp lần đầu, người nhìn nắng quái tựa đang trêu đùa, nghịch ngợm. Lùa ngón tay làm lược tách rời những sợi tóc ướt mưa, chợt nghĩ khoảng cách gần quá đổi mà nắng mưa sai biệt, như người đến từ đầu sông gặp kẻ cuối sông.

Trời tháng tám ở đây không đếm hết, những buổi sáng có nhiều giải lụa mềm màu xám vắt ngang trời. Nhìn mẹ mở nước tưới cỏ hoa trước sân nhà, đứa con trai nhỏ khẽ nói. Con nghĩ mẹ sẽ tiếc vì mưa đến hôm nay. Mưa không về ở phía bên này. Mưa ào về vội vã trên đường đi đến sở. Những con đường mờ mịt nước khiến đoàn xe nối dài chậm lại chờ nhau. Qua khoảng ngắn chỉ còn lại dấu tích một vài vũng nước, theo nắng ngấm tan mất dấu. Cô bạn dọn về từ thành phố lạnh, chừng như thấm dần mùa hạ đầu tiên ở nơi đây. Thành phố rộng thênh thang mà giống lạ kỳ ở bên nhà. Thoáng mưa, thoáng nắng làm giật mình không nhớ nỗi hôm nay trời mưa hay nắng?. Chiều tan sở trở về. Hỏi con mưa có về qua đây? Đứa con trai 17 trả lời như chẳng trả lời. Con có nghe tiếng sấm bên ngoài nhưng không biết chắc. Mẹ coi ngoài sân có ướt hay không? Khung cửa sổ bên cạnh chỗ con ngồi sau lúc ở trường về, dường như có cũng như không. Những bài làm ở nhà luôn hoàn tất thật nhanh, để gặp gỡ, vui đùa, viết và làm thơ gởi cho nhau cũng chỉ một nơi. Đất trời, mưa gió bên ngoài mặc tình đến và đi. Không gian, thời gian của riêng con bây giờ dường như gom lại, bằng đôi mắt dán chặt nơi màn hình nhỏ.

Năm nay, ở góc đường trước sân nhà, chỗ chiếc bus màu vàng ghé lại ngó buồn hơn những năm qua. Hết mùa hè, cũng là qua hết những năm làm học trò tiểu học, cô bé Tàu đứng thơ thẩn một mình đợi chuyến bus mang số 17 từ từ dừng lại. Hình ảnh hai mẹ con ngồi thủ thỉ ven bờ cỏ trong ngày nắng, hay đứng sát vào nhau che chung một chiếc dù những ngày mưa, giờ đã trở thành quá khứ thật xa. Cô bé là đứa con duy nhất, nên vòi vĩnh đủ điều vì biết mình luôn được chiều theo. Mùa lạnh, cô muốn người mẹ phải lái xe ra đậu nép bên đường dù chỉ cách một vuông sân. Hai mẹ con ngồi trong xe cho tới khi nhìn thấy chiếc bus màu vàng chạy tới thật gần. Mùa nóng, có ngày cô bé cũng chối từ ngồi cạnh mẹ ở góc đường, vì những con muỗi vo ve rộn phiền cô. Hai mẹ con ngồi lặng lẽ trong xe, cho tới khi đứa con gái mở cửa chạy nhanh, lẫn vào những hàng ghế dành cho lũ học trò chung xóm, chung trường trên chiếc bus mang con số 4. Một đôi lần trong mùa lạnh, nhìn con đứng co ro người mẹ thoáng xót xa. Mẹ đã nhắc con mặc quần dài. Đáp lại là câu nói nghe ra không đượm chút hồn nhiên như tuổi của con. Áo quần của con, con chọn mặc chứ không phải mẹ! Chiếc váy ngắn trong ngày gió lạnh, là sự chọn lựa riêng của đứa bé con, không có chỗ cho người mẹ. Những câu đối thoại giữa mẹ con theo ngày ấm lạnh, theo tháng và năm cũng đổi thay nhanh. Có chăng một điều khó đổi dời, là tấm lòng của mẹ dành cho con bất kể. Chợt nhớ, câu nói của T, người một mình vừa làm cha vừa làm mẹ của ba đứa con đang tuổi lớn. Biết sao hơn! Trẻ con bên này chỉ thiếu một điều là "sự thiếu thốn" mà thôi. Chúng đầy đủ quá, cho nên hoang phí từ vật chất tới tình thương. Chợt nghĩ, cô bé Tàu rồi một ngày thành thiếu nữ tuổi 15, 16. Duyên dáng, mượt mà như một nụ hoa. Chiếc miệng xinh xắn đó biết đâu chẳng có lần gào lên giận dữ, chỉ vì một điều hết sức bình thường. Quần áo của con, con chọn. Thân thể của con, con tự biết, không cần mẹ dính dáng vô! Những câu nói tương tự của con dành cho mẹ, bỗng đâu như thuộc lòng vì một đôi lần nghe được tình cờ. Người mẹ là cô giáo, là hiệu trưởng trường trung học, đã đau khổ nuốt buồn khi đứa con gái phản ứng giận dữ cuồng điên, sau câu nói ngọt ngào của mẹ. "Đêm nay, con sẽ mặc chiếc áo mẹ dắt con đi mua tuần rồi chứ?"

Ở bên này con đường đối diện, chú nhỏ 11 tuổi dường như cũng đổi thay theo. Chú ngại ngùng không bước qua đường, đứng gần đứa con gái bằng tuổi nhưng khác lớp đã nhiều năm cùng đi về chung chuyến bus. Đứa con gái một thời thân thiết, chú đã từng nài nỉ mẹ xin được sang nhà chơi chung với nó sau lúc ở trường về. Một đôi lần cô bé con vòi vĩnh bố chở tới trường, đã không ngần ngại bảo người cha ngừng xe lại để chở luôn đứa bạn chung xóm đang đứng chờ bus tới. Cô bé ấy bây giờ, không cả bằng lòng cho mẹ đứng trước sân nhà ngó dõi theo con. Cũng như chú bé trai bỗng dặn dò. Mẹ đứng bên này tưới cây hay làm gì cũng được. Đừng theo qua với con khi bus đến nha! Dù sao chú vẫn còn gởi nhanh cho mẹ một nụ hôn, kèm hai tiếng ngắn "bye mẹ" trước khi chạy băng qua đường leo lên chuyến bus, nếu cô láng giềng đứng bên kia đang quay mặt nhìn sang hướng khác.

Nghe dặn dò mẹ đừng quên mua gel bôi tóc cho con, người mẹ biết con từng ngày thay đổi. Một lần từ nhà bà ngoại trở về , chợt nghe con nói nhỏ khi xe chạy ngang qua xóm cạnh bên. Mẹ ơi, mẹ có biết nhà ai ở đây không? Câu trả lời là cái lắc đầu. Mẹ không quen biết ai ở khu nhà này hết. Là nhà Lynn, mẹ có biết không? Lynn là ai? Có phải bạn chung lớp của con? Không phải. Lynn không chung lớp. Lynn là "future wife" của con đó mẹ! Thoáng quay nhìn vẽ mặt chân thành quá đỗi của con, người mẹ kịp dừng lại tiếng cười giòn thay cho nỗi ngạc nhiên thú vị. Điều gì làm con nghĩ, Lynn sẽ là người vợ mai sau? Con biết chắc chắn điều này, vì con lắng nghe từ trái tim con. Nhưng con có biết là con có thể sẽ mất Lynn, nếu như nó nghe được điều con vừa nói. Con đâu có nói cho nó biết, chỉ nói cho đứa bạn thân nghe. Con tin rằng bạn con giữ kín chuyện này, vì nó hiểu và tỏ ra muốn giúp con.

Qua hết mùa hè, đứa con trai vào lớp 6- là năm học mà mẹ chú thuở xưa bắt đầu mặc áo dài, nhưng vẫn còn cùng lũ bạn chơi trò chơi không dành cho những người mặc áo thưót tha. Ngày đó, mẹ chú cho rằng đám con trai học chung là lũ trẻ con lớn chậm, bởi dường như ngây ngô hơn lũ con gái cùng chung độ tuổi, cho nên không mắc cỡ, e dè khi tham dự trò chơi của trẻ thơ trong những năm mới bắt đầu làm học trò trung học. Vậy mà chú nai con ở đây đã sớm mộng mơ. Chú mặc thử áo quần đi học, đứng trước gương tự ngắm nghía mình rồi tiu nghĩu tới bên hỏi mẹ. Có phải con cần xuống cân để nhìn thấy được hơn? Mẹ chú gật đầu. Mẹ đã nhắc con rồi. Mùa hè phải cẩn thận vì con hơi thụ động nên sức nặng đi nhanh không đợi chiều cao. Vậy mẹ giúp con giới hạn những bữa ăn. Người mẹ ngạc nhiên thật sự, khi thấy con ăn rau nhiều và thoáng ngập ngừng rồi nhiều lúc chối từ một vài món ăn từng ưa thích lâu nay.

Một đêm, nhận từ con chiếc hôn kèm lời chúc ngủ ngon, người mẹ như chợt nhớ điều gì, khẽ hỏi ngọt ngào. Con có còn nghĩ rằng Lynn là người vợ tương lai? Chú nhỏ gật đầu. Dạ, mẹ không chút đắn đo. Nhưng con có còn gặp nó hay không? Câu trả lời là cái lắc đầu cùng ánh mắt thoáng buồn, khác với vẽ hân hoan thường có. Hãy kể mẹ nghe bất cứ điều gì dù vui hay buồn. Con đã biết mẹ luôn luôn là người có thể chia với con tất cả buồn vui. Thì tại cả hai cùng bận rộn hơn. Bận gì? Năm nay con cũng đi học như năm rồi. Thì...tại con không được ngồi chung bus, cũng không có lớp nào hai đứa học chung.

Đêm sau, chú nhỏ chợt khoe. Mẹ ơi, con vừa mở riêng một hộp thư. Vừa nói, chú vừa nắm tay người mẹ tới cạnh bên bàn phím. Những ngón tay gõ chữ ngập ngừng, đôi mắt tròn to đầy ngập nỗi hân hoan. Thoáng nhìn, là tên hai đứa ghép chung. Người mẹ mĩm cười, khẽ nói với con. Tương lai là điều chưa xãy ra, chưa nắm bắt nên không phải thật. Điều có thật và nên làm ngay hiện tại là con phải đọc sách, phải làm bài vỡ ở nhà. Vào trường cũng vậy, nhất là thôi nghịch ngợm. Như vậy mới chứng tỏ rằng con đang cố gắng trở thành một người lớn hơn đứa nhỏ năm rồi. Rồi mẹ sẽ chỉ cho con thấy rõ, mọi thứ, mọi điều đều thay đổi không ngừng. Không những ở quanh con mà ngay cả những suy nghĩ ở trong con cũng đổi thay. Thì con biết con đã lớn. Mẹ không thấy hai tuần lễ vừa qua của năm học này con không phạm lỗi nào sao? Vậy đêm nay mẹ có thể cho con ngủ ở đây không?


quỳnh my

Comments

Popular posts from this blog

Từng ngày qua đi...

Nỗi buồn vào Hạ

Giá của Tự Do