Bước vào cửa đạo

Ngày thứ bảy trong tuần luôn là ngày bận rộn riêng My. Buổi sáng My thức dậy khi đồng hồ gọi. Buổi chiều My dành thời giờ vui với cỏ hoa trước nhà và sau vườn. Dường như duy nhất chiều thứ bảy, My mới thật sự hòa mình vào cùng thiên nhiên. Những ngày khác vội vã. Nhiều khi không ơ hờ, nhưng có vẻ như không được thêm vài phút để ngắm chùm hoa vừa hé trên cành. Đêm thứ bảy của My không dài nhưng My cặm cụi lau dọn cho xong để có một ngày chủ nhật rảnh rang. Đêm bao giờ cũng lặng lẽ và sâu. My đưa mình vào giấc ngủ đôi khi bằng giọng hát quen thuộc, đôi khi bằng lời thơ thanh thoát nhẹ ngâm trong khoảnh không gian riêng My.

"Anh ôm giấc mộng đi hoang
Biết đâu mà kiếm trăng ngàn cho em"


Hai câu thơ của thầy Tuệ Sĩ, mở đầu cho CD thơ "Giấc Mơ Trường Sơn" mà thầy Nguyên Tạng bên Tu viện Quảng Đức gởi tặng cho My. My mỉm cười khi nghe lời dẫn đọc. “Em trong thơ không phải là em gái. Và tình trong thơ không phải tình yêu. Là em trai đó các cô ơi!” Thầy Tuệ Sĩ trả lời như thế, khi nhiều người thắc mắc, là cô em nào trong thơ vậy hở thầy? Tâm hồn nhà sư đầy ắp thơ ca. Có bờ tóc rối, có áo bay, có cả những băn khoăn thao thức lẫn trong những tháng năm tù đày giữa rừng sâu.

Sáng chủ nhật My thức dậy theo tiếng chim rộn rã. Rằm tháng tư âm lịch năm nay đúng vào ngày chủ nhật. My ưa những sáng chủ nhật lái xe qua từng đường vắng như trong buổi sáng ngày đầu năm ở quê nhà. My hẹn cùng em gái vào chùa lễ Phật rồi thăm Ba ở tổ linh đường. Lễ mừng Phật Đản tổ chức vào buổi chiều. Buổi trưa dành cho các em thiếu nhi và gia đình Phật tử. Mấy đứa con và cháu của My, sau khoá học Việt ngữ mấy tháng trong chùa như để cho vui lòng mẹ, đã không còn theo chị em My tới chùa nữa. Những đứa trẻ như lạc lõng mỗi khi góp mặt vào sinh hoạt người mình. Hai chị em My hiểu, các con sẽ dễ dàng hội nhập hơn nhiều nếu như chúng có cơ hội tham gia sinh hoạt ở chùa khi còn bé. Chọn ngày nghỉ cuối tuần duy nhất dành để quẩn quanh bên cạnh mẹ, cho nên chị em My không thể nào thêm chọn lựa thứ hai.

Bi, Trí, Dũng trong nhà Phật, là hành trang vững vàng đẹp đẽ nhất để vào đời. My thường nghe ấm áp và an lòng, khi chia với những người bạn có con đến với cửa chùa ngay khi còn thơ dại, dành hai ngày nghỉ cuối tuần sinh hoạt bên những bạn bè đồng trang lứa. Học nói và viết ngôn ngữ mẹ. Học hiểu và thương với tâm từ, nơi những người huynh trưởng của GĐPT, hết lòng với thế hệ măng non suốt bao năm tháng, cho dù vẫn vai nợ áo cơm và trách nhiệm với người thân.

My ưa đến chùa thật sớm. Bước những bước nhẹ nhàng trong không khí tĩnh lặng êm đềm. Cảm nghe thoáng hương hoa nhìn từ tia nắng sớm diụ dàng trên lá cây. Chùa trong những ngày lễ lớn không còn là của riêng My. Hai chị em vào lễ Phật rồi ra lạy thăm Ba. Cả hai không trở lại ngồi khép mắt lặng lẽ nơi chánh điện, đợi tới giờ hành lễ giống mọi khi. My và em gái thường không đốt nhang mỗi lúc vào chùa, chỉ vì nhìn thấy nhiều người đốt rồi chốc lại có người lo dập tắt. Hai chị em cũng không hề nói chuyện khi đang ở trong chùa. Có lẽ nhờ thói quen bỗng có sau một thời gian đi vào thiền viện. Bước xuống xe là rũ bỏ hết trói buộc, nghĩ suy, lo lắng, buồn vui.

Sân chùa thênh thang như thu hẹp lại, với khán đài trang trọng và nhiều hàng ghế xếp dài phía dưới. Những căn lều vải được dựng lên vội vã . Là nơi bán nước giải khát và những món ăn chay cho Phật Tử và khách thập phương. Ngân quỹ giúp chùa có thể duy trì sinh hoạt suốt bao năm là nhờ phần đóng góp của bao người trong ban trai soạn. Thỉnh thoảng My vào trai đường, nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm rịn ra bên những cái chão khổng lồ trong nhà bếp, và biết bao bàn tay thoăn thoắt cắt, gọt, nhồi bột, làm bánh, cuốn chả, nhặt rau…My hiểu tấm lòng của rất nhiều người mà My biết, đã có mặt và góp tay từ khi còn rất trẻ cho đến ngày tóc bạc lưa thưa. Chùa bây giờ là nơi thu hút khách thập phương. Không riêng gì PT mà ngay cả đến những người bạn không theo đạo Phật của My, cũng hỏi thăm giờ giấc để vào chùa mua thức ăn chay, đổi bữa cuối tuần. Bên cạnh đó, ngày chủ nhật sau khóa lễ ở chùa hay trong những ngày lễ hội, ngoài gian hàng bán thức ăn tại chỗ hoặc đem về, chùa vẫn luôn luôn dành sẵn bữa cơm chay để khoản đãi hàng ngàn người tham dự. Chị em My và Mẹ chỉ ăn cơm chùa thỉnh thoảng, lúc đầu xuân hay dạo cuối mùa thu. Mùa đông Mẹ ngồi bên ngoài sẽ lạnh nhiều. Mùa hè ở xứ mặt trời bên kia mùa hạ của My sẽ rát mặt cháy da khi ngồi ăn nơi những chiếc ghế đá sau vườn chùa, vào những buổi trưa mặt trời đang đứng bóng. Phật tử đông, trai đường lại nhỏ, cho nên không chứa nổi nhiều người. Mọi người tự tìm chỗ ngồi rải rác trên những chiếc băng dài. Với My chùa là nơi dễ gặp người quen hơn bất cứ đâu. Lại cũng dễ “xích lại gần nhau thêm chút nữa”, vì không hẹn mà có lúc cả hai gia đình đều cùng quấn trên đầu vành khăn tang vì đã mất đi một người thân cùng thời điểm với nhau. Người ở lại gặp nhau tụng chung hồi kinh siêu độ. Người ra đi cũng gặp nhau nơi khung ảnh lớn thờ chung những hương linh.


Mẹ My sau lần bị ngã, phải mổ xương đầu gối năm rồi, đã bắt đầu vắng mặt ở chùa trong những ngày lễ hội. Khi đi vào chùa với chị em My, Mẹ ngồi riêng một mình trên hàng ghế dài dành cho những cụ già mà trước đây Mẹ không bao giờ nghĩ tới sẽ ngồi ở chỗ này. Chỗ ngồi mà Mẹ muốn, luôn luôn là chỗ ngồi dưới thấp, hai chân xếp bằng, bên cạnh chị em My. Bây giờ dù là ngồi trên ghế, Mẹ cũng không thể nào ngồi được lâu .Không thể quỳ lạy Phật như đã từng quỳ suốt cả đời, Mẹ buồn đến nỗi My phải kêu gọi người hiền huynh xa khuyên giải. Không có Mẹ chị em My không dự lễ. Thầy đang tất bật trước sân chùa vẫy hai đứa lại gần. Thầy cần hai chị em con tiếp một tay nâng cây cọc cắm lều lên. Em gái nhìn My ái ngại, vì biết My không thể làm việc gì hơi nặng từ lâu. My cười, trấn an đứa em mà từ thuở nhỏ đã luôn đỡ đần cho My. Cộc lều vải nhẹ hơn My nghĩ. Khi đã dời xong hai chị em tới chắp tay lại chào thầy. Câu đầu tiên bao giờ thầy cũng hỏi Mẹ các con có khỏe không? Chiều nay nhớ đưa Mẹ tới chùa dự lễ. My và em gái chỉ cười thay cho câu trả lời. Bởi nói đi là không đúng, còn nói không thì thầy lại hỏi thêm dạo này vì sao thầy ít thấy các con.

Mẹ lúc trước cũng băn khoăn. Mẹ nói càng ngày My và em như càng xa cách cửa chùa. My trêu hỏi Mẹ rằng, xưa giờ con có tu ở chùa đâu mà Mẹ băn khoăn? Thật ra thời gian đến chùa đâu có bao nhiêu, so với khoảng thời gian thật dài bên ngoài. Con luôn luôn dùng đời sống chung quanh để luyện công, Mẹ hãy an tâm. Hiểu My trên đời không ai bằng Mẹ. My biết Mẹ nói vì lo cho đứa em gái kế của My. Em chân thật thiện lành nhưng khó tính. Không dễ dàng chấp nhận những bất toàn trong cuộc sống, cho nên thường bứt rứt, bất an đôi khi ảnh hưởng đến người thân. Có dạo My dắt em vào thiền viện. Người sư cô trẻ trụ trì ngay phút gặp mặt đầu tiên đã thu phục được em.
My nhớ dường như là sáng mùa xuân. Hai chị em vì không biết giờ sinh hoạt nên đến trễ. My nhìn thấy nụ cười ấp áp, trên khuôn mặt trong sáng hiền từ và dáng khoan thai mảnh khảnh ưa nhìn của Sư cô. Sư cô đang đứng giảng bài pháp thoại ngoài hiên chùa. Tà áo nâu bay trong gió chớm xuân. Giò lan tím treo trên cao với những cánh mong manh đong đưa gần khuôn mặt của sư cô. Chẳng hiểu sao lúc đó My tưởng tượng, giống như My đang nhìn thấy mái tóc dài bay bay theo tà áo màu nâu… My tự biết tâm mình đang chạy rong. Quay nhìn lại dù không có mái tóc mượt mà tưởng tượng, thì hình ảnh người sư cô trẻ trước mắt My vẫn đẹp làm sao. Sau lần sinh hoạt có vẻ hoàn toàn mới lạ, em gái My thích thú như đã tìm được cổng để bước vào cửa đạo-điều mà em luôn thắc mắc từ khi nhận ra My có phần nào sự chuyển đổi trong cách sống. My không cần rủ, gợi ý, mà em chính là người rủ My đều đặn theo em tới thiền viện, từ sáng sớm cho đến buổi trưa vào những ngày chủ nhật hằng tuần. Em gái My trở nên đằm thắm dịu dàng. Không trách người, không than van ,và thu mình với đám đông, với cảnh khổ chung quanh. Mẹ mừng ghê lắm khi nghe My nhắc, ngày đó Ba không tin là con sẽ cảm hoá được đứa em này cùng đi vào cửa đạo mai này. Mẹ ở hơi xa. Đôi khi không muốn chị em My vướng bận trong một ngày nghỉ cuối tuần. Mẹ kêu em gái nhỏ chở Mẹ về với đám “Nga Mi”, rồi dù đôi chân yếu, Mẹ vẫn theo vô thiền viện. Ở đây Mẹ ngồi trên chiếc ghế, dưới tàng cây bóng mát, nhìn nhóm thiền sinh trong đó có các con, bắt đầu buổi sinh hoạt bằng bài thể dục dưỡng sinh trong ánh nắng ban mai. Những động tác chậm, đều, lồng trong hơi thở của thiền, nhóm thiền sinh có lúc nằm trên bờ cỏ được phủ lên bằng tấm bạt đủ chỗ nằm của từng người. My nằm vắt một chân lên đầu gối, nghe tiếng gió rì rào thổi qua khuôn mặt. My ngắm nhìn những chiếc lá đầu xuân xanh ngát. Hình ảnh đẹp nhất vẫn là hình ảnh Mẹ. Mẹ My ngồi niệm Phật một mình dưới bóng cây cao, có những tóc bạc theo gió nhẹ bay, lấp lánh trong nắng sớm. Mẹ đã quên đôi chân yếu. Quên nỗi buồn ở lại một mình sau khi Ba My đã ra đi. Quên nổi lo nặng bờ vai, nhói đau lòng Mẹ khi nghĩ đến cuộc đời của những đứa con gái tội tình, sao mãi hoài không có được cái gọi là hạnh phúc gia đình.

Bây giờ, chị em My thong dong lúc vào ra cửa Phật. Không vướng mắc băn khoăn về những lời kinh. Lời kinh tụng hoài mà không hiểu dù tụng suốt bao năm. Thỉnh thoảng em My vẫn còn có những cơn sân ngủ ngầm đâu đó chợt bùng lên. Em luôn tìm My để nói cho nghe. Có khi My lẳng lặng đưa cho em một bài viết, hay một CD bảo đem về để đọc hoặc nghe. Sau đó em tìm My nói em nhận ra chỗ nào là bệnh của em rồi. Em đã khóc khi thấy mình sao tàn nhẫn quá, dù chỉ là trong ý nghĩ. My đã một mình tìm bệnh và chữa bệnh cho My, để còn sống sót trải qua những mùa trăng buồn của đời My. Cho nên cửa chùa với My không là nơi để tìm vui hoặc tìm quên. Bởi cửa đạo trong My đã mở, kể từ khi My biết nở những nụ cười có thật trong lòng.

Quỳnh My
Viết trong ngày rằm tháng tư

Comments

Hòa said…
Bởi cửa đạo trong My đã mở, kể từ khi My biết nở những nụ cười có thật trong lòng.

Thân chào Quỳnh My. Cho phép mình làm quen với Quỳnh My nha.

Giữa dòng đời chảy xiết, mải mê lặn hụp một hôm... hân hoan.... đón nhận những bài ca đồng vọng. Mộc mạc. Và, rồi từ đó ... tôi trở về ngồi một mình, thật yên như tảng đá rêu trong khu vườn cuộc đời. Trong giấc ngủ xa rời mộng mị, tôi là hạt bụi bềnh bồng trong ánh trăng đêm.
Quỳnh My said…
Thân gởi đến HP một nụ cười ấm nồng tình bạn. Xin như là hạt bụi, duyên theo cơn gió đời, bay về nguồn cội tự xa xưa...Đừng ngồi một mình, thật yên như tảng đá rêu trong khu vườn cuộc đời, nghe buồn quá HP ơi!
Tình thân
QM
Hòa said…
Tình bạn thì còn gì bằng! Thân gửi đến Quỳnh My bài Bát Nhã Tâm Kinh được hát bằng tiếng Phạn ha. (http://s23.yousendit.com/d.aspx?id=3DLHJDK2R4PKW0WASLS4TNHHG9)

Tình thân.
HP
Quỳnh My said…
Cảm ơn HP. Nếu HP thích nghe CD thơ như Kinh Hoa Nghiêm, BNTK do các nghệ sĩ diễn ngâm, xin liên lạc với QM qua email: vothuong02@yahoo.com.
QM

Popular posts from this blog

Từng ngày qua đi...

Giá của Tự Do

Vui thú đồng quê