Mùa Phật Đản





Mẹ cùng ba đứa con gái, thêm cô bạn của My mới sáng sớm đã gọi phone qua lại nhắc nhau. Năm nay cả mấy mẹ con đi dự lễ Phật Đản ở chùa Pháp Luân, nhân tiện tiếp sức cho trại Hè Phật tử sẽ tổ chức tại chùa vào tháng tới.

Thuở chùa Pháp Luân còn ngụ dưới Downtown, thuở mà bốn đứa con gái chưa đứa nào sang sông hết, ba mẹ và mấy chị em My vẫn thường tới chùa này. Lễ cưới của một đứa con gái trong nhà cũng tổ chức tại chùa. Điều còn giữ lại là câu chuyện khó tin nhưng có thật. Hôm đó, Hoà Thượng và cả Thầy trụ trì đều đi xa. Vị Thầy làm lễ cưới là Thầy ở Beaumont về. Lúc Thầy bảo các con trao cặp nhẫn cho Thầy, cả cô dâu chú rễ cùng nhìn nhau ngơ ngác! Thôi rồi! Chẳng biết người được giao cất giữ, giờ ở nơi mô mà quên mất nhiệm vụ quá lớn lao? Mẹ tháo vội chiếc nhẫn đang đeo. Cùng lúc đứa em rễ cũng nhanh tay đưa cho Thầy chiếc nhẫn của mình. Về nhà mẹ trách nhẹ nhàng. Lễ cưới mà nó không ngơ như chuyện của ai. Đứa con gái cười. Con biết dư là ở dưới mái chùa thì đâu có điều gì được coi là trọng đại hay rập khuôn cứng ngắc, bất di, bất dịch.

Ngôi chùa nhỏ dưới khu phố tấp nập, ồn ào đưọc dời về vòng đai 610. Chùa bây giờ là ngôi giáo đường xưa. My thấy có chút gì hơi lạnh lẽo khi ngồi vào những hàng ghế của con chiên đi dự lễ. Không phải My coi trọng hình thức bên ngoài. Nhưng tiếng chuông cùng nhịp mõ trong chùa như lạc lõng, bởi không nhìn thấy ở đây hình ảnh Thầy trò cùng quỳ lạy với nhau. Tượng Chúa ngày xưa giờ thay vào tượng Phật. Có điều nghi lễ Phật giáo thuờng ấm áp nhiều qua hình thức giản dị dễ đem mọi người gần lại nhau hơn.

Đã lâu, không đến chùa My nhìn Hòa thượng gìa hơn xưa nhưng khuôn mặt vẫn tươi sáng, hồng hào như tự thuở nào. Tham dự lễ còn có các Thầy đến từ chùa Tây Tạng và Tích Lan trong thành phố. Hòa thượng và các Thầy tuần tự lên làm lễ tắm Phật, trong khi chương trình hành lễ được thực hiện với cả ba nghi thức: Mật tông Tây Tạng, Nam tông và kết thúc bằng bài kinh Bát nhã Bắc tông.

Lúc bước ra sân chùa, mẹ gặp lại những người bạn đạo nhiều năm không gặp. Hỏi thăm và ôm nhau với thoáng rưng rưng bởi kẻ mất người còn. Chị em My cũng được mừng gặp lại và nghe các chị nhắc từ thuở còn con gái cho tới lúc đi lấy chồng, cũng là khi mất dấu lạc nhau. Gần 20 năm, My thấy các chị chẳng già nhanh theo con số đếm từng năm. Vẫn nét hiền dịu, ân cần ấm áp thuở nào cho My cảm tưởng thời gian xa cách không lâu là mấy.

Mẹ cùng bầy con gái ra về khi chương trình văn nghệ vẫn còn dài. Nghệ sĩ Chí Tâm ca cổ nhạc bằng tiếng Mỹ và ca sĩ Phương Dung hát kinh Phật rồi kể chuyện vui bằng mấy trăm chữ của vần T. My và em gái đem về vài CD nhạc Phật giáo do PD hát. Người ca sĩ vang bóng một thời giờ là người cư sĩ miệt mài trên đường cứu giúp người khuyết tật tại quê nhà. Cô dùng khả năng ca hát của chính mình và kêu gọi sự hổ trợ của những người con Phật để giúp người mù tìm lại ánh sáng, qua chi phí phẫu thuật cho đôi mắt ngỡ trọn đời đắm chìm trong bóng tối buồn đau.

Quỳnh My

Comments

Popular posts from this blog

Từng ngày qua đi...

Nỗi buồn vào Hạ

Giá của Tự Do