Biển





Hôm nay, sáng sớm mà không phải sớm vì đồng hồ lui lại một giờ. Hai đứa uống cà phê xong, mang túi xách ra xe.

Hơn nửa năm rồi buồn với biển, đau với cá, với người. Buồn đau chưa nguôi bớt lại thêm nước lũ. Thấy mình bất lực và vô vọng. Tình thương vẫn đong đầy trong trái tim không ngừng buốt nhói từng ngày khi hướng về chốn quê nhà. Nhưng đôi bàn tay này nhỏ quá. Dẫu xẻ áo, chia cơm nỗi khốn khó lầm than vẫn còn nguyên. Ngôi nhà cha ông để lại giờ hư mục. Có đắp vá cách nào cũng chỉ hoài công. Những người bất hạnh đang nương náu trong ngôi nhà mục ruỗng, sẽ chết dần mòn vì dòi bọ tràn lan ở bên trong. Chúng đục khoét bất cứ chỗ nào có thể, miễn gia đình, giòng họ no đầy, trứoc lúc dẫn nhau đi qua miền đất hứa. Còn bên ngoài nước uống, cá tôm, thực phẩm... là những tên sát thủ lặng thầm đang hoạt động đêm ngày. Người sáng mắt biết phải làm gì để chấm dứt cảnh sống trong địa ngục trần gian. Kẻ mù lòa vẫn lăn lộn trong bóng tối chờ mong phép lạ. Những người chị, người anh, những đứa em chưa gặp mặt, lâm cảnh tù đày chỉ vì tình yêu quê hương, dân tộc quá bao la. Họ can đảm, hào hùng cất cao tiếng nói tự do, giữa đồng loại da vàng, máu đỏ hung hăng như bầy thú.

Hơn một giờ lái xe, biển Galveston đã hiện ra. Bãi cát dài hun hút, rong rêu bao phũ làm nền cho màu nước đục. Cần gì biển đẹp nước trong xanh, mà tôm cá, hải sản không còn nơi sinh sống, kéo theo cảnh đói nghèo của cả triệu con người. Biển nhiễm độc là biển chết. Người mất đi nguồn sống, ngừơi cũng chết dần mòn vì bị bỏ rơi.

Mặt trời chìm dưới những cụm mây. Ngừơi sợ nắng hôm nay đi không biết mỏi. Lòng thanh thản, bình an chi lạ, quanh đất trời mây nước bao la. Đó đây rãi rác người đi câu. Họ đi từng nhóm hai, ba người hoặc cả gia đình có cả lều. Đám trẻ con nô đùa bên chỗ khuất, an toàn. Cũng bắt gặp nhiều ngừơi đi chỉ một mình. Họ khoan thai móc mồi vô lưỡi câu rồi quăng xuống nước. Con cá cắn câu được gở ra cũng rất khoan thai. Dường như với họ câu chỉ để mà chơi, để tiêu khiển thời gian. Những người đàn ông mạnh khoẻ cầm tấm lưới tung xa, thật mạnh xuống nước rồi kéo lên nhanh. Họ có vẻ không màng đến "chiến lợi phẩm" của mình nhưng dường như ai câu cũng có cá mang về, hay thả chúng trở về cùng với biển. Người không cần nhưng chỉ với tay ra là có. Kẻ xem cá là lẽ sống, mà nay đành trói tay chịu đói vì biển chết.


Những tưởng trốn nỗi buồn đâu đó một ngày. Nhưng làm sao được khi thấy biển, thấy ngừơi ở nơi này sao hạnh phúc, bình yên quá! Tiếp tục lái xe lên chuyến phà lớn đi qua đảo. Thắc mắc sao họ không thu tiền phà thì được trả lời. Từ tiền thuế đó, cho nên bổn phận của mình là nên hăng say đóng thuế đó em! Trên cầu đá thật dài giữa hai bờ nước, một nhóm người đang say mê móc mồi, giật cá liền tay. Họ là mấy bố con người VN. Cậu nhỏ vui tính cho biết hầu như mỗi tuần cả nhà đều đi câu cá hoặc câu cua. Đứng nói chuyện vài phút chợt thấy cứ vừa quăng mồi là cá đớp tức thì. Những con cá không lớn lắm nhưng là niềm vui của kẻ đi câu.



Chiều xuống, cơn mưa nhẹ kéo về không làm biển vắng người. Gió mạnh hơn làm sóng vỗ tràn bờ. Trời ảm đạm buồn. Gió từ biển thổi lên mang hơi lạnh, muốn co ro. Một ngày vui trộn trong buồn. Thôi cũng đủ. Hai đứa nắm tay chào biển, không ở lại một đêm như dự định.
Ai có thể trả lời dùm. Cho đến bao giờ, nhìn biển hết buồn?

quỳnh my


Comments

Popular posts from this blog

Từng ngày qua đi...

Giá của Tự Do

Vui thú đồng quê