Tình người trong cơn bão

Ngày cuối cùng của tháng Tám, Houston vẫn là một ngày nóng, oi nồng. Nhiệt độ vẫn còn ở con số 99, không mưa. Người dân thành phố xôn xao. Nắng và nóng chừng như hun đúc, làm ấm nồng thêm những tấm lòng, mở ra, đập chung nhịp đập trái tim, với những nạn nhân từ Louisiana, Mississippi về lánh nạn khi cơn bão dữ Katrina kéo đến.
Một nhóm thiện nguyện được hình thành nhanh chóng, có mặt từ sáng tới đêm tại siêu thị Hong Kong-siêu thị VN lớn nhất Houston. Qua sự kêu gọi của đài phát thanh VN ở địa phương, người của các nhà thờ, các chùa và rất nhiều người VN trong thành phố, có mặt ghi danh, nhận đón tiếp, đem về nhà thờ, chùa, nhà riêng để chăm sóc tận tình những người đồng hương nạn nhân của thiên tai. Gần 500 người đã được mời về nơi cư ngụ tạm. Một điều làm ấm áp lòng: số người tình nguyện giúp cho nơi tạm trú, nhiều hơn số người tìm kiếm chỗ nương náu tạm thời. Một quỹ trợ giúp nạn nhân bão Katrina cũng đưọc hình thành. Đài phát thanh VN tường trình diễn tiến và mở mục nhắn tin tìm thân nhân liên tục trên làn sóng phát thanh. Những gift card để đỗ xăng, để vào ăn ở những tiệm fast food...được mua đem tới tặng cho người lánh nạn.Bên cạnh đó, người Việt từ Dallas, đang có nhà để trống tại Houston cũng sốt sắng nhờ họ hàng, người thân mở cửa đón đông hương tìm về lánh nạn tạm thời.
Chiều qua, trên đường đi làm về My chợt nhớ đến Thanh Tâm. Cô bạn đạo chuyên phát hành băng giảng, CD Phật pháp miển phí của quý Thầy cho Phật tử xa gần. TT hiện ở Louisiana với ba mẹ và em. Mấy năm trước khi liên lạc qua e-mail trên Net, cả hai đều không thắc mắc gì nhau. Cho đến một hôm, thầy Nguyên Tạng bên TVQĐ, forward lại lá thư My gởi TT. "Chị Nguyên Thảo, có phải thư này là của chị hay không? TT là nữ, khoảng tuổi em gái chị. Thầy mong rằng hai chị em NT-TT sẽ tiếp tay làm Phật sự với nhau". My cười, gởi lại lá thư cho cô bé TT. Nói chẳng ngạc nhiên vì chị vẫn đôi khi My được gọi bằng "anh Nguyên Thảo". Rồi chính My cũng thấy tên Thanh Tâm bèn gọi đại bằng anh. Có điều, cô bé này lém lĩnh, chỉ nói với thầy khi biết thầy với My thường liên lạc với nhau.. Cũng hơi lâu không liên lạc. My gọi qua Virginia để hỏi số phone từ cô bạn nhỏ Nguyên Thanh. Gọi TT, cell phone không mở. My gọi vô TTPG chùa VN vì nghe có khoảng 100 người từ vùng bão chạy về ở tạm trong chùa. Thầy NĐ có trí nhớ thật hay. Nghe My hỏi thăm TT, thầy cho biết nơi TT ở vẫn bình yên nên không có chạy về đây. My hỏi thêm về những người đang tạm trú ở chùa. Thầy cười, nói chùa thiếu thốn tiện nghi quá cho nên đa số đã được PT đón đem về nhà hoặc họ ra mướn hotel ở tạm. Nguyên Thảo có rãnh không chạy vô chùa tiếp thầy một tay dọn bữa chiều nay. My cười. Con mới đi làm về. Giờ mới bắt dầu đi nấu cơm chiều cho cả gia đình.
Mẹ nghe radio đài VN. Coi tivi đài Mỹ, lòng xa xót, ngậm ngùi bởi sự tàn phá kinh hồn làm tổn hại bao của cải cùng sinh mạng con người khi cơn bão dữ kéo qua. Mẹ nói nhà mẹ nhỏ. Lại không có ai lái xe chở đi đây đó khi cần. Khả năng mẹ chỉ có thể nấu những bữa cơm. Không mời được những người đồng hương gặp nạn về nhà để xoa dịu phần nào nổi khổ buồn, mẹ có vẻ như ray rứt lắm. My an ủi mẹ đừng buồn. Không làm được chuyện giúp nơi ăn, chốn ở, mẹ giúp bằng phương tiện khác. Có một niềm vui thật lớn trong My. Giữa khổ nạn của nhiều người, đã cho My và tất cả những người trong thành phố, từ Houston tới Dallas xa xôi, nhìn thấu rõ lòng từ trải rộng, cho dù đang ở bất cứ nơi nào trên đất tạm dung này.

Quỳnh My

Comments

Popular posts from this blog

Từng ngày qua đi...

Giá của Tự Do

Vui thú đồng quê