Ra đi mùa Thu

Không đợi hết mùa Thu như HH đã nói. Từng chuyến bay vội đi về , kết thúc vài tuần thu xếp vội. Vậy là bạn tôi thật sự đi xa. Một ngày trời chớm lạnh, đủ lạnh để tôi khoát chiếc áo len sợi mỏng đầu mùa. Tôi lơ đãng quanh giọt mưa. Mưa Thu rớt đều, ướt khoảng hành lang ngoài hiên. Chợt biết hôm nay là ngày HH giã từ thành phố.

HH ơi! HH đang ở đâu, HH đã khởi hành chưa? Nụ cừời ấm và câu chào quen thuộc, tắt ngang không hiểu vì sao. Mưa buổi sáng qua nhanh chào nắng giữa trưa đến vội. Tôi nghe lại câu chào và tiếng cười ấm áp, hiền hoà. Mình còn sống sót! Đã lên đường từ sáng nay rồi. Lúc nãy mưa nhòa đoạn đường đèo. Chưa kịp nói điện thoại đã bị mất sóng. Bây giờ mình đang đi ngang qua thành phố, có những quán ăn Việt. Vừa lúc đói bụng lại cần nghỉ ngơi một chút, trước khi tiếp tục để kịp đến nơi không trễ lắm, đêm nay. Tôi nhắc HH lái xe cẩn thận với đường dài, thêm lời chúc may mắn bình an trong những tháng ngày sẽ mở ra phía trước. Tôi không hỏi, cũng không nghe HH nói, vui hay buồn khi quyết định đã rồi. Có lẽ cả hai đã quen nghe chỉ để mà nghe. Không lời từ giả, cũng không băn khoăn vì những gì cần nói tôi đã nghe HH nói, giản dị, chân tình như nói với người thân. An tâm về nhau là điều thường có ở hai bên.

Biết đời như trang sách vừa viết qua chương mới, cho nên tôi bình thản nghe đổi thay và bạn tôi bình thản ra đi. Đi xa với HH cũng mang nghĩa về gần. Nói chi với tôi, HH chưa bao giờ gần cũng như chưa lúc nào xa. HH biết như tôi biết, những ánh mắt nồng ấm thơ ngây sẽ sáng lên, khi có trở lại vòng tay yêu đương cũ. Khoảng thời gian vài năm trống vắng tuổi thơ, tôi nghĩ dài hơn nhiều lắm so với khoảnh thời gian của những người trưởng thành. HH đi về xứ lạnh mang hồn ấm áp. Ấm như tình thương sâu đậm dành cho đám trẻ thơ cùng những hoài bão bạn tôi mang theo về miền Bắc xa xôi. Tình thương cho đi lồng trong tâm từ, bạn tôi chắc chắn không có gì để phải ngập ngừng. Vậy đó, M ơi! Mình sẽ lấp đầy những ngày giờ thảnh thơi nếu có, bằng cách góp một bàn tay giữ gìn phần nào cội nguồn. Những đứa trẻ biết đâu một ngày nào sẽ tự mình tìm đọc trang nhật ký của người cha, không còn là chuyện xa vời hay mơ ước nữa. Một khoảnh đất nằm kề bên con suối nhỏ. Những nụ hoa chớm nở dạo mùa xuân trong nỗi lạnh sắt se...đủ để làm cho mình bận rộn nếu như trở thành điều có thật. Sống hòa cùng với thiên nhiên chính là niềm vui, niềm vui bất tận đó M! Tôi nói rất mừng, khi biết dù ở đâu HH cũng tìm cho mình một đời sống tự tại, ung dung. Thảnh thơi trong bận rộn và biết rõ con đường mình chọn, đi làm sao để không lộn trở lại điểm khởi hành. Hạnh phúc của bạn tôi nhỏ và dễ có, không cần kiếm tìm vẫn thấy mỗi ngày. Những buổi sáng đi làm muộn, ngồi trên thềm ngắm bãi cỏ xanh, những cụm mây hợp tan. HH kể, thường ngó không chán mắt, con mèo nhà hàng xóm, chạy đuổi mãi vẫn chưa bắt được con mồi, chỉ vì người chủ rất từ bi, đeo xâu lục lạc vòng quanh cổ chú mèo, để bảo vệ sự sống cho những con mồi vô tội, là đàn sóc và lũ chim tụ lại hàng ngày trước sân nhà.

Tôi hỏi cho có hỏi, nghĩ gì khi làm người đi trong mưa gió hở HH? Mưa gió trong lòng đã tạnh lâu rồi, cho nên vui chứ chẳng buồn! M biết rồi, mình có thú lái xe một mình những đoạn đường dài. Bao nhiêu năm đi về, cùng một chỗ làm với hai giờ lái xe nhưng chưa bao giờ thấy đường xa. Tôi an tâm, thật sự an tâm. Nhưng vẫn nhắc, về trên đó lạnh nhiều chắc HH sẽ "khói buồn bay lên mây" nhiều hơn nữa phải không? Không đâu M! Không hứa nhưng rồi sẽ không còn vui, buồn với khói một ngày gần. Mình đã ngưng một dạo nhưng ngày đó bị cuốn trở vào vì ở bên cạnh H với Thầy. Tôi bật cười. HH lớn rồi, đừng đổ thừa nghe! Nếu gần Thầy với H cũng chỉ gần trong khoảng ngắn. H ở mãi tận bên này và Thầy cũng chẳng gần nhiều. Bây giờ H đã ngưng rồi. M không mong nghe HH nói tại, bị... ở nơi miền lạnh! Bạn tôi cười. Nhất định được mà. Khi có quyết tâm thì lo gì không thực hiện được hở M?

HH đi rồi, tôi ra bưu điện nhận "gia tài" HH không quên chia phần cho tôi trưóc lúc lên đường. Đứa em gái băn khoăn hỏi, sao ông phát thư không chịu để trước hiên nhà. Lỡ như thùng sách nặng, chị làm sao có thể mang về được? Hay là để đó cho em. Em tôi bao giờ cũng không quên người chị, đủ sức gánh trên vai nặng trĩu nhiều buồn ít vui, trừ ra làm việc nặng. Tôi cười trấn an em. Đừng lo. Chị nghĩ rằng chị mang về được, vì người gởi dường như cũng...ngang sức với chị thôi. Làm sao tôi quên, cảm giác xúc động, thoáng chút bàng hoàng trong lần nghe HH kể chuyện. Cô em gái nhắc nhỡ mình nên ăn uống thêm, vì dạo này như gầy yếu quá. Không dưng, tôi chợt hỏi. Nói cho M nghe, HH cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu? Trời ơi! Như vậy là "qua cầu gió bay" rồi? Với sức nặng như thế làm sao làm việc nổi? HH cười. Như vậy vừa đủ cho đôi chân yếu đó M! Rồi HH cười. Có lẽ những nhát kiếm nghiệt oan của một đời làm kiếm sĩ, giờ để lại vết hằn lưu dấu ở đôi chân. Cảm giác bồi hồi, xúc động trôi qua. Với tôi HH luôn luôn vững vàng và cứng cỏi. Biết rõ chọn lựa của mình trên đọan đường còn lại trong đời. HH đã qua thời ngập chìm trong biển rộng, những mê đắm cuồng say cùng hạnh phúc, khổ đau. Để một đôi lần ngoái nhìn, giật mình khi nhận biết rõ ràng những gì mình đã tạo.

Bây giờ, dù ở đâu có lẽ ngày của bạn tôi cũng như nhau. Vẫn nắng vẫn mưa, cỏ cây và vòng tay mở ra ôm gọn cuộc đời bé bỏng yêu thương. Đêm vẫn tiếp tục cùng với những buổi tọa thiền thường nhật, và đi vào giấc ngủ bằng những bài pháp thoại như HH vẫn thường kể tôi nghe. Thật là tuyệt diệu M ơi! Cảm ơn M đã gởi bộ CD của HT Tâm Thanh. Mình càng nghe càng nghiệm thêm nhiều điều vi diệu. Bây giờ nghe giảng kinh đâm ghiền như trẻ thơ ghiền tiếng mẹ ru. Lòng thanh thản, bình an. Kèm theo quyển kinh Pháp Hoa khổ nhỏ, xinh xắn gọn gàng với bìa cứng màu nâu. HH còn gởi cho tôi nhiều sách của thiền tông. Quyển sách mỏng tôi mang theo vào nơi làm đọc là quyển Mùa Hoa Son, tác giả: sư cô Hạnh Chiếu. Những giọt nước mắt đồng cảm của tôi chợt rớt xuống. Cũng may, chỉ một mình tôi trong căn phòng, có ánh sáng không đủ soi rõ mặt.

Những giọt nước mắt khô nhanh không còn dấu vết. HH dù xa hay gần vẫn để lại tiếng cười lẩn quẩn đâu đó quanh tôi. Quyển kinh Pháp Hoa có thật. HH cũng có thật trong giòng đời hư ảo, mênh mông. Cả tôi và HH đang miệt mài tìm theo dấu người xưa. Thôi chẳng cần hẹn nhau một lần gặp mặt. Lòng tôi ấm khi nghe như trong cơn gió thoảng, lời người chị chưa bao giờ gặp trong đời đã một lần nói với tôi rằng. "Hẹn em một lần ngồi trên bãi cỏ, cùng uống trà, ngắm trăng dưới chân chư Phật".

Quỳnh My

Comments

Anonymous said…
Vâỵ đó .. Cứ thế Thu đến rồi đi cho kỷ niệm chín mùi. Dẫu nhạt nhoà theo giòng đời nhưng vẫn đậm hoài từng lần nghĩ lại. Một câu chuyện rất Thu với nỗi ấm câu chào của từng chiếc lá trên nhánh cây đất trích.
Cheers!

Popular posts from this blog

Từng ngày qua đi...

Giá của Tự Do

Vui thú đồng quê