Chiều chiều...

“Chiều chiều ra đứng ngỏ sau 
Ngó về quê mẹ ruột đau chín chiều”

Trời mưa. Mưa chiều thứ bảy, mưa qua chiều chủ nhật. Giữa những cơn mưa có chút nắng về. Giữa những bụi hoa khoe màu rực rỡ có nhiều cỏ dại. Buồn không muốn làm gì, bởi “ruột đau chín chiều” không phải từ buổi chiều nay. Nó bắt đầu bần thần, lo lắng rồi đau quặn thắt từ lúc nhìn cảnh máu đổ, người đánh đập người ở quê nhà.

Khổ nhục, lầm than, bơ vơ và quá nhỏ nhoi. Những người con gái bỏ quên thời thiếu nữ, những người mẹ trẻ bỏ quên nỗi sợ hằng đeo đẵng, dường như có từ lúc chào đời để xuống đường. Chỉ xuống đường đi những bước thảnh thơi, để nói lên nguyện vọng chân thành trước thảm họa dồn con người vào chỗ khốn cùng, sắp sữa không còn đất sống. Họ có tội gì đâu mà đón nhận đòn thù, từ những người đàn ông mang tâm địa của loài ác thú đang say máu, được nuôi sống bằng đồng tiền mồ hôi, nước mắt của dân lành. Không phải một lần góp mặt bị đòn thù tra tấn rồi thôi, họ đã có tên trong danh sách của tù nhân không phạm tội. Nhà rồi trở thành tù. Những con đường đi lại mỗi ngày cũng là nơi thảm họa chực chờ ập xuống. Đau nỗi đau chung của mẹ Việt Nam. Nỗi đau của người mẹ, người em, người chị bất lực nhìn người thân bị tước đoạt quyền làm người, bị đối xử tệ hơn loài vật chỉ vì yêu thương dân tộc, quê hương.

Hoa mấy bụi mà cỏ dại nhiều vô kể. Khu vườn sẽ hoang tàn khi nỗi lười, nỗi khổ, nỗi buồn làm thụ động buông trôi. Hai bàn tay thiếu chở che bị cào sướt, bị gai đâm chảy máu. Đôi bao tay làm vườn không được đoái hoài cũng bởi buồn phiền. Chỉ mảnh vườn nho nhỏ, nhưng đã cùng sống với nó thì phải nhọc nhằn. Muốn nó xinh đẹp cho nhiều hoa trái thì càng thêm nhiều công sức. Mới bắt đầu làm vườn đôi khi chán nãn. Kết quả đâu chưa thấy chỉ thấy hao tốn thời gian và tiền bạc mà thôi. Ngày nghỉ bớt đi đây đó, chợt thấy mình trở thành người làm vườn cần mẫn tự bao giờ. Ừ, mảnh đất này mình không chăm sóc thì ai sẽ vào đây? Không nhổ đi gai góc, cỏ dại, trừ sâu bọ thì mong gì có khu vườn đẹp.

Cái xấu, cái ác và những gì không cần thiết cần loại bỏ. Phải bắt tay vào chăm sóc mảnh đất hoang dại, khô cằn nhiều gai góc lâu rồi. Ngôi nhà Việt Nam không của riêng ai. Khi bỏ mặc, thờ ơ, chấp nhận cũng là dung dưỡng cho điều xấu ác, thì những gì tốt đẹp mãi mãi ở xa tầm tay với.

Chiều nay có người khóc cùng mưa. Trong cơn mưa đó vẫn nhìn ra khu vườn đẹp. Đống rác thật to ngày mai sẽ được mang đi. Hai bàn tay đầy vết cào sướt của gai không cảm thấy đau khi nhìn ngắm từng bông hoa khoe sắc. Xin được tặng những bông hoa đẹp nhất cho anh, cho chị, cho em. Cho những người biết yêu thương đất mẹ, đã chăm sóc giữ gìn cho đất biển thôi đau bởi bàn tay tàn phá của ngoại bang.

Nguyện cầu cho những người tôi thương chân cứng đá mềm. Bóng tối sẽ qua, ngày mai trời lại sáng.


                                                            quỳnh my

Comments

Popular posts from this blog

Từng ngày qua đi...

Nỗi buồn vào Hạ

Giá của Tự Do