Vu Lan Bên Mẹ

Hai ngôi chùa mà chị em My vẫn đi với Mẹ đều tổ chức lễ Vu Lan cùng ngày hôm nay. Mẹ chọn tới Quan Âm Tự . Một điều không định trước, nhưng nơi nào cũng có thờ vong linh của Ba My. Lẽ ra chỉ ở một nơi. Ba chọn trước ngôi chùa mẹ và My đã quy y. Khi ba My còn, thỉnh thoảng Thầy bổn sư của My được em trai My đưa về nhà. Thầy đến thăm ba mẹ và thường giảng cho nghe bài pháp ngắn, như lời nhắc ân cần thay cho hành trang gọn nhẹ ba và mẹ My sẽ mang theo lúc ra đi.
Bên cạnh đó ba mẹ cũng thường lui tới ngôi Quan Âm Tự. Ở đây, ba mẹ có những người bạn đạo cao tuổi, lần lượt ra đi kẻ trước, người sau. Mỗi lúc gặp nhau, những người cha, người mẹ già nua run run xiết tay nhau mừng rỡ. Những phút giây hạnh ngộ, thưa dần theo khoảnh thời gian ngày càng thu ngắn, mong manh như tia nắng lui dần quanh bóng tối kéo về. Ba mẹ My có vẻ quyến luyến nhiều ngôi chùa nhỏ nhưng đậm đà những ân tình. Mọi người đều biết và chia cùng nhau những cảnh đời bạc phước, vì con quay lưng. Hay cùng chia với nhau nỗi hạnh phúc có được trong khoảng cuối đời, bên cạnh những con hiếu hạnh. Với những người bạn đạo có tình thân như ruột rà ở nơi này, lẽ ra ba My nương náu nơi đây sau lúc ra đi. My biết chỉ vì Hòa thượng trụ trì tuổi hạc mong manh. Ngôi chùa nhỏ chưa biết mai này còn, hay đóng cửa im lìm sau khi Hoà thượng không còn. Ba My chọn ngôi chùa ở gần đám con gái trong nhà vì lý do này.
Ngày ba My mất Hoà thượng dù sức yếu, vẫn mỗi ngày đến tụng kinh siêu độ cho Ba. Thầy bổn sư của My đi xa vừa về đến phi trường, cũng vội vã tới ban cho thời pháp, sau khi HT tụng kinh xong. Không hẹn mà cả hai ngôi chùa mỗi ngày đều có quý Thầy thay nhau đến với ba My. Hoà thượng luôn luôn có mặt , lo chu đáo cho ba My giống như cho một người thân. Dù biết mẹ gửi ảnh thờ ba trong ngôi chùa khác, Hòa thượng vẫn tụng kinh cầu siêu cho ba My đủ thất tuần và bảo mẹ đem thêm bức ảnh của ba My đến để đây. Vì tấm lòng của HT, mà dạo đó anh em My phải chia ra. Mỗi chủ nhật các anh trai ở "Võ Đang", theo anh lớn kéo về QAT. Đám Nga Mi theo Mẹ đến TTPG Chùa Việt Nam tụng kinh mỗi thất cho Ba. Hôm nay trong buổi lễ Vu Lan, HT vừa mỉm cười, vừa hỏi cụ nào muốn được thầy tụng kinh cầu siêu để tiển đưa, mau mau đi trước để thầy còn kịp lo cho. Ở đây dường như không còn ranh giới, giữa hai bờ sinh, tử nữa rồi. My chợt nghĩ mà thương cho vài người My quen biết. Đang còn sống mỗi ngày nhưng sợ hãi, bất an khi thấy người thân hay bạn bè vĩnh viễn giả từ. Chuyện chết đi như là chuyện của ai. Mình vẫn sống, đừng đến gần coi chừng bị lôi vào!
Chỉ mới cách đây vài tháng. Sau khi trốn đi thăm bác sĩ nhiều năm, người chị dâu thương My nhất, bảo phải nghe lời chị đi check up thử xem sao. Nhìn em xanh xao, lại bị những cơn đau vật vã thường hơn. Chị thương và lo cho em lắm biết không? Đâu thể làm gì khác hơn khi đón nhận một ân tình, My nghe lời chị. Mới chỉ hò hẹn một lần là ...sinh chuyện. Hôm sau My được cho hay phải trở lại gặp BS. Kết quả thử máu My bị sưng gan, cần làm thêm test nữa để tìm xem viêm gan hay bị cancer. My vốn là nổi bận tâm của cả gia đình. Ai cũng lo My ngã gục vì quá nhiều khổ nạn. Ba My mất sau sáu tháng, kể từ khi bác sĩ cho biết bị bệnh gan. Có lẽ đây là nổi ám ảnh ghê gớm nhất. Người thân không giấu được buồn lo. Lo cho hai đứa con My mồ côi mẹ sớm. Em trai My thở dài não nuột. Đứa em dâu nói với mẹ chị My cần gì tụi con luôn hết lòng. Nhìn bà ngoại và các cậu dì giống như sắp dự đám tang My, hai đứa con nghịch ngợm chừng như lớn hẳn. Mẹ ơi. Mẹ ngồi đây con nói mẹ nghe. Nhà ngoại người nào cũng lo cho mẹ. Vậy mà mẹ như không lo cho mẹ theo như con biết. Mẹ không ăn điểm tâm. Mẹ cũng không ăn đủ dinh dưỡng nữa. Có chút xíu thịt, ăn rau nhiều ngày làm sao mẹ có sức đi làm. Chưa kể khi bị bệnh ngưòi yếu sức luôn luôn bị quật ngã nhanh hơn, và chuyện bình phục sẽ khó khăn hơn so với người lúc bình thường khỏe mạnh nhiều. Rồi con trai nói ra thực đơn mỗi bữa cho My. Buổi sáng mẹ cần gì, buổi trưa và chiều ăn uống ra sao. My cảm động nhiều. Không ngờ con ngó vô tình, nhưng luôn biết rõ từng điều nhỏ từ nơi mẹ. My cười, trấn an con. Không có gì đâu, tại "nhà ngoại" vừa bị mất đi ông ngoại của con. Nổi đau vẫn chưa nguôi cho nên bị ám ảnh nhiều. Nếu như hai anh em con không may phải chịu cảnh mồ côi sớm, thì có buồn lo nhiều cũng đâu thay đổi được gì. Còn như mẹ không sao, dù mình muốn "có sao" cũng đâu có được ha con?
Chỉ cần My chạm nhẹ, tính lém lĩnh của con bộc phát tức thì. Con biết là ngoại thương mẹ nhất. Ngoại cũng thương lo cho anh em con nhiều hơn "mấy đứa kia". Hôm kia con hỏi ngoại bà ngoại thương con vì con là con, hay chỉ vì con là con của mẹ con? Bà ngoại cười, mắng "cha mày. Con ngoại, ngoại thương mắc chi mà hỏi?". Trước khi đứng lên con trai còn nhắc. Mẹ nghe lời con , ăn uống đầy đủ để có sức mà chữa bệnh nay mai. Mẹ đừng nói với con mấy Thầy ở chùa cũng ăn rau mà quanh năm vẫn khoẻ mạnh, hồng hào. Mấy Thầy không đi làm, không bị stress nhiều. Cũng không có chồng "như mẹ có" cho nên khoẻ hơn mẹ lắm! Cu Duy từ nãy vẫn ngồi yên lặng. Cố hiểu những gì anh và mẹ nói với nhau, vì con trai lớn vẫn còn giữ thói quen My tập, ráng gom góp hết vốn liếng còn có được để luôn luôn nói với mẹ bằng ngôn ngữ mẹ mang theo- "chứ chẳng phải con"! My hỏi Duy ơi, con có hiểu gì không? Con biết mẹ bệnh. Con có thể đoán vì nhìn thấy mẹ gần đây không khoẻ. Mẹ ơi, con thương mẹ nhất, nhưng nếu mẹ mất rồi chắc con phải ráng thương con. My thoáng bàng hoàng, hỏi vì sao con có ý nghĩ này? Có mẹ con có đủ mọi thứ. Khi không còn mẹ con biết con sẽ mất gần như tất cả. Con nghĩ con phải thương con hơn. Vì có thương con, con mới ráng tự mình lo lắng cho mình. Con thấy rồi, bố chắc chắn không thể nào thay mẹ được. My chùi nhanh đôi mắt ướt. Mới 10 tuổi con đã biết sự mất mát, thiệt thòi của những đứa trẻ mồ côi. Dù sao con hiểu được và nói ra điều con nghĩ, My an tâm nhiều cho dù ở hoặc "đi". Chỉ thương mẹ không chịu nổi, cảnh lá vàng khóc lá xanh rơi nếu như My thảnh thơi phủi hết nợ trần gian.
Những kết quả tiếp theo cho biết, My may mắn không vướng vào căn bệnh nan y. Ultra sound cho thấy, chỉ vì túi mật đầy sạn, sưng to làm ảnh hưởng đến gan. Cắt bỏ đi túi mật là hết đau, là xuống cân nhiều mà không cần diet chút nào! My nói với mẹ, con chưa thể nào quỵt nợ bỏ đi dễ dàng. Nghe My báo tin mẹ vẫn chưa có nụ cười tươi. Mẹ còn bận lo nghĩ sẽ làm cách gì để kiểm soát sự ăn uống và sinh hoạt của My. Con nhỏ vốn coi chuyện ăn uống ơ hờ, làm sao có sức để đi giải phẫu. My cười trêu mẹ. Ai bảo mẹ sinh ra con có lá gan nhỏ xíu mà chi! Con không dám làm gì quá đáng. Thấy thua thiệt nhiều cho nên phải học đòi làm người "lớn mật, to gan" cho bằng với người ta. Bây gìờ mật gan gì cũng sưng to. Con đã "bằng người", còn lo gì nữa chứ? Mẹ nhìn My, cười ái ngại, để rồi những ngày tiếp theo phone hỏi mỗi sáng chiều. Con ăn gì bữa hôm nay? Có nấu nướng gì không? My biết mẹ đã quen nghe My "báo cáo": Sáng ly cà phê, trưa...ăn gì cũng được mà!. Chiều có khi một gói mì chay hoặc củ khoai tây nướng, hay là ăn cơm với rau luộc chấm chao...Lâu lậu mới ăn chung thức ăn nấu cho con. Đôi khi My biết mẹ phiền lòng. Con đâu phải người vụng về nấu nướng, mà sao bây giờ ăn uống thất thường, mỗi khi không có mẹ ở nhà giống như em gái Út? My cũng không hiểu tại sao My ngày càng không để ý đến chuyện ăn uống mỗi ngày. Chắc là chỉ ăn để sống, chứ không sống để ăn như ngày trước!
Lễ Vu Lan năm nay chùa đông hơn. My đem nhiều CD thơ Mở cửa Mặt Trời của chị Từ Hoa gửi từ tháng trước Chắc lần sau My sẽ mang thêm, cho những người chưa có. Các cụ già là bạn đạo lâu năm của mẹ, lần nào thấy My cũng hỏi con gái có mang theo pháp bảo nào không? My nhớ khi nhận được CD gửi tặng từ người hiền huynh ở xứ lạnh xa xôi. My copy ra thật nhiều đem vào chùa, vì đó là tác phẩm Đường xưa mây trắng của Thầy Nhất Hạnh do chính anh diễn đọc. Tiếp theo là những bộ CD kinh thơ do các nghệ sĩ diễn ngâm của chị Từ Hoa. Chị Từ Hoa làm thơ từ kinh Phật. Nhập pháp giới, Bát nhã ca và mới nhất là MCMT, dựa trên sử liệu về cuộc hành trình thỉnh kinh cuỉa ngài Đường Huyền Trang. My cũng copy CD Chết và Tái sinh do Thầy Nguyên Tạng gửi. Các cụ già tỏ vẻ hài lòng, con bé ít đi chùa nhưng dễ "nhớ mặt" này. Con cho các bác nghe Chết và Tái sinh thật phải thời, phải lúc quá rồi.
Ngỡ đâu buổi lễ Vu Lan năm nay cũng giống những năm rồi. Mấy đứa con trai của mẹ ơ hờ đi đâu đó trong ngày nghỉ. Mẹ nghĩ vậy cho nên chừng như rạng rỡ, khi nhìn thấy ba người anh của My lần lượt bước vào trong chánh điện. Chỉ thiếu đứa em trai nhỏ bận rộn vì business thôi. Hai đứa cháu con người anh kế, đã thật ngoan trong suốt buổi tụng kinh. Khi chị dâu My nói cho nghe cả nhà sẽ đi chùa. Hai đứa bé 2 và 3 tuổi cùng bày tỏ. Con muốn đến chùa thăm sư ông. Con muốn chào và hôn sư ông như lần trước. Xong buổi lễ và đợi sau buổi cơm chay, Hoà thượng vừa ngồi xuống là hai đứa bé con chạy tới ngồi vào lòng, thay nhau hôn lên hai bên má. Tự dưng khi gặp HT ở chùa, hai đứa trẻ bé xíu tự động tìm đến làm thân. Dù không đến chùa thường, nhưng ai cũng ngạc nhiên vì hai đứa cháu của My luôn tìm cơ hội đến gần để bày tỏ tình thương, giống như với người thân ruột thịt trong nhà.Ai cũng biết HT thẳng tính, nói rõ rằng không thích đám con nít nhỏ tới chùa la khóc, ồn ào làm mất hết trang nghiêm trong những buổi tụng kinh. Vậy mà không biết từ bao giờ HT bị hai đứa bé con, đeo theo tỏ lòng thương. Trong chùa, ai cũng gọi HT bằng Thầy. Hai tiếng sư ông không biết đến từ đâu mà các cháu nhỏ của My thỏ thẻ gọi lên nghe rất dễ thương.
Buổi chiều, My cùng mẹ và em ra nghĩa trang thăm ba. Nắng nhạt dần và hơi nóng loãng tan ra, trong những ngọn gió thổi dịu dàng. My nhìn thấy có hoa tươi nơi nhiều phần mộ. Mấy ngày nay quý Thầy ở các chùa tuần tự ra tụng kinh cầu siêu ở nghĩa trang này. Có lẽ vì thế mà chiều nay ở nghĩa trang như quạnh quẽ, vắng lạnh hơn vì hầu hết mọi người đều đã tới đây tham dự những buổi tụng kinh chung. My đặt bình hoa xuống cạnh lư hương. Lòng có thoáng buồn vì người mua hoa không về để đi cùng với My đến thăm ba trong buổi chiều nay. Mấy mẹ con thắp nhang quanh nhiều ngôi mộ. Mẹ ngồi dựa vào tấm bia đá bên phần mộ kế bên vì đôi chân không đứng được lâu. My lấy máy ra bấm vội những tấm hình. Dĩ nhiên luôn luôn không bao giờ thiếu những tấm hình My với em gái thay nhau ôm hay tựa đầu vào vai mẹ. Bên kia, cô dược sĩ vẫy tay chào. Giọng người cha nói vói theo. Con về trước. Ba ở lại nói chuyện với mẹ con, sẽ về sau. Đã mấy năm từ ngày vợ mất, chiều nào mấy cha con ông cũng ra nghĩa trang tưới cỏ và hoa. Sau đó mở những chiếc ghế xếp mang theo ra nằm dưới tàn cây, nhìn buổi chiều đang dần xuống cuối ngày. Trên tấm bia trước mộ, là một bài thơ rất dễ thương của hai đứa con một gái, một trai khắc lên đá dành riêng cho mẹ. Những giòng chữ sai nhiều chính tả. My nghĩ người cha nhận biết nhưng vẫn giữ nguyên, vì đó là những giòng chữ đưọc viết ra từ trái tim con. Đứa chị là dược sĩ điều hành nhà thuốc tây sau khi mẹ mất. Đứa em là bác sĩ làm trong bệnh viện mấy năm nay. Khi cô chị lên xe đi khuất, đứa em trai có mặt cùng bạn gái cất tiếng chào người cha và chào mẹ với chị em My. Em rễ My nói với em gái, dường như không phải là cô bé bấy lâu vẫn đi chung. My cười. Không ngờ chú L bây giờ cũng biết theo dõi "thời sự hằng tuần". Em gái giải thích, những ngày cơm lành, canh ngọt tụi em thường ra đây tưới cây và tâm sự nhỏ to. Có nghĩa là những ngày đẹp trời, không có ai gây hấn với ai. Chứ em đâu dám rũ ra đây gây lộn, lỡ ba nghe được làm sao! Em rễ My đính chánh liền. Anh quả quyết là hai đứa mình chưa bao giờ gây lộn hết. Lần nào gây cũng trúng y bon. Chưa hề có lần nào anh gây với cưng mà lộn qua người khác, hết nghe!
Những nén nhang đã tàn. My ôm vai mẹ nói mình về. Đàn muỗi đói ở nghĩa trang bắt đầu vo ve. Nhìn dáng mẹ đăm chiêu mỏi mệt, em gái thì thầm với My lúc sắp lên xe. Em sợ vé máy bay chuyến đi VN dịp Tết, rồi có khi mẹ và em không còn cơ hội để đi chung. Dạo này mẹ yếu lắm rồi. Biết đâu đây là mùa Vu Lan cuối mình còn có mẹ. Năm sau, .nếu trên ngực áo là cành hoa trắng.... Chị ơi, em không dám nghĩ tới năm sau. Người anh xa an ủi đôi câu "Hãy vui, hưởng những gì mình có. Đem nó bỏ qua tương lai thì nó biến thành những giấc mơ, không thật. Bỏ vào quá khứ nó sẽ trở thành những nuối tiếc không ngừng..."
My nắm tay em xiết nhẹ, đến và đi chỉ thế thôi em. Bởi thế chị muốn bước ra khỏi những con đường quẩn quanh không có lúc dừng. Ráng đừng quay lại nữa, chị nhìn em mà ái ngại. Em gái My đứng lặng nghe, My nhìn thấy hai giọt nưóc long lanh trong khóe mắt. "Ông ơi, hôm nay ở chùa làm lễ Vu Lan. Mấy đứa con trai đủ mặt chỉ thiếu thằng con út. Còn con gái thiếu con Hạnh Nguyện. Mẹ con tui ra thăm ông, bây giờ về vì trời sắp tối rồi. Ông ở lại, tui về con đang đợi". Trên đường về nhà, em My khẽ hỏi dịu dàng. Sư Huynh bây giờ ở đâu? Tối nay em sẽ viết thư gởi Sư Huynh. Đã lâu rồi em như bỏ quên Sư Huynh giống như đã bỏ quên tu.

Quỳnh My
Mùa Vu Lan 2005

Comments

Anonymous said…
Wow, co viet van hay qua nhat la cac bai ve me. Day la lan dau tien con tim duoc nhieu bai viet ve me nhu vay. Cam on co that nhieu.

A con tim thay trang nay cung co vai bai viet ve me rat hay xin gioi thieu den co http://nonsong.blogspot.com
Quỳnh My said…
Phải là người có tấm lòng, có tình thương dành cho Mẹ thật nhiều,nên mới có sự đồng cảm trong khi đọc.
Cảm ơn cô bé đã giới thiệu đến QM những bài viết về Mẹ.
Thân thương
QM

Popular posts from this blog

Từng ngày qua đi...

Giá của Tự Do

Vui thú đồng quê